Người bán hàng bên cạnh nói với Trương Manh bằng vẻ mặt hâm mộ: "Đồng chí này, vị hôn phu của cô đối xử tốt với cô thật đấy."

Trương Manh đỏ mặt, lúng túng đáp lại đối phương bằng một nụ cười.

Sau đó cô nhanh chóng bảo người bán hàng lấy một tấm ga giường và hai chiếc áo gối.

Giao phiếu và tiền xong, Trương Manh đi ở phía trước, phía sau là Cố Minh Đài xách đồ vừa mua đi theo.

Hai người đi một trước một sau, tiếp tục dạo quanh cửa hàng tổng hợp.

"Đợi chút." Trương Manh đi đằng trước đột nhiên bị người đàn ông phía sau gọi lại.

"Sao thế?" Cô quay đầu lại, nhìn anh một cách khó hiểu.

Cô vừa hỏi xong đã thấy ngón tay của anh chỉ vào cửa hàng bên tay trái của họ.

Trương Manh nghiêng đầu nhìn, trong đó bán quần áo nữ và các loại giày.

"Không cần, em còn quần áo nên không cần mua nữa." Trương Manh lập tức lắc đầu.

Cố Minh Đài không nói nhiều, anh đi lên kéo cánh tay cô rồi bước vào bên trong.

Hai người vừa mới đi vào thì người bán hàng trong đó lập tức đi ra chào hỏi.

"Hai đồng chí muốn mua quần áo kiểu gì?" Thái độ của người bán hàng thờ ơ.

Thái độ này đã tốt hơn nhiều so với hợp tác xã cung tiêu rồi.

"Lấy cho tôi xem bộ đồ màu đỏ treo trong tủ kính đó." Cố Minh Đài chỉ ngón tay vào chiếc váy màu đỏ chói mắt được trưng bày trong cửa hàng.

Đầu tiên người bán hàng đánh giá trang phục của hai người bọn họ, sau đó mới bắt đầu đi lấy chiếc váy ấy.

"Em đi thay cho anh xem." Cố Minh Đài nhét chiếc váy vào tay Trương Manh rồi cổ vũ cô.

Trương Manh khó xử, chiếc váy này được trưng bày ở bên ngoài chắc chắn sẽ đắt hơn bất kỳ món đồ nào trong cửa hàng, không biết bao nhiêu tiền đây.

"Hay là đừng mua, em còn quần áo để mặc thật mà." Trương Manh cầm chiếc váy và thương lượng với anh.

"Nghe lời anh, cả đời người chỉ có một lần kết hôn nên em phải mặc đẹp một chút." Cuối cùng, tuy Trương Manh không chịu nhưng vẫn bị anh đẩy vào trong phòng thay quần áo.

Đây là chiếc váy màu đỏ mang phong cách lễ hội, tà váy không thấp không cao, vừa đến đầu gối, rất phù hợp.

Phần trên váy là kiểu thắt eo. Lúc này chiếc váy ấy được Trương Manh mặc trên người, phác họa rõ vóc dáng xinh đẹp của cô.

Trương Manh đứng trước gương nhìn mình mặc chiếc váy này, cô cũng không thể tin được thì ra cô cũng có lúc xinh đẹp đến thế.

Đứng trước gương một hồi, sau đó Trương Manh mới hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi mở cửa phòng thay quần áo đi ra ngoài.

Sau khi đi ra, cô vốn cho rằng mình vừa ra thì người đàn ông chờ bên ngoài sẽ nhìn thấy cô đầu tiên, kết quả là người ta đang nói chuyện với một người phụ nữ mặc váy trắng.

Không biết đối phương nói gì mà Cố Minh Đài gật đầu, dường như anh biết có người đi về phía mình nên khi Trương Manh sắp đi đến bên cạnh bọn họ thì anh nghiêng đầu sang nhìn. Ánh mắt anh sáng lên rồi nở một nụ cười lịch thiệp với Trương Manh đang đi tới: "Em thay xong rồi à."

Trương Manh mỉm cười với anh, cô đi đến rồi nhìn thoáng qua cô gái trước mặt anh. Cô chợt thấy bất ngờ, có một anh linh bám theo người phụ nữ này.

"Đây là vị hôn thê của tôi, Trương Manh." Cố Minh Đài giới thiệu Trương Manh với cô gái.

"Xin chào đồng chí Trương Manh, tôi tên là Tô Như." Tô Như nở một nụ cười yếu ớt rồi lên tiếng chào Trương Manh.

"Đồng chí Tô Như là em gái của một chiến hữu trước kia của anh, anh vừa mới gặp cô ấy."

Cố Minh Đài sợ cô hiểu lầm điều gì nên thuận miệng giải thích quan hệ giữa anh với cô ta.

Trương Manh dùng ánh mắt ra hiệu hỏi anh có thấy anh linh bám trên lưng người ta không.

Cố Minh Đài mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Như không chú ý tới động tác nhỏ của hai người bọn họ, bây giờ cô ta vẫn nghĩ đến chuyện kỳ lạ trên người mình, cô ta nghe anh trai cô ta bảo người chiến hữu này của anh ấy là một người phi phàm có thể xử lý chuyện lạ.

Vừa nãy cô ta đi ngang qua chỗ này, khi nhìn thấy anh thì cô ta còn tưởng rằng mình nhận nhầm người. Dù sao cô ta và anh chỉ từng gặp một lần, nhưng sau đó cô ta thật sự không chịu nổi hiện tượng kỳ lạ trên người mình nữa nên đi đến hỏi thử, thế mới biết là người ta thật.

"Đồng chí Cố, anh có thể giúp tôi không? Chuyện tiền bạc chúng ta có thể từ từ thương lượng." Cô ta vừa nói xong thì đã lộ ra vẻ mặt đau đớn, không biết tại sao trên lưng cô ta lại bắt đầu đau.

Trương Manh tựa vô tình mà cố ý nhìn lướt qua phía sau lưng cô ta, phát hiện khi Tô Như xin Cố Minh Đài giúp đỡ thì vẻ mặt của anh linh trên lưng cô ta trở nên hung dữ hơn, dùng ánh mắt độc ác mà nhìn chằm chằm Tô Như.

Cố Minh Đài làm như không nhìn thấy, anh nhìn thẳng vào Tô Như mà nói: "Đồng chí Tô, chuyện này tôi không thể giúp cô được."

Tô Như nghe anh bảo không thể giúp thì kích động vô cùng: "Sao lại thế? Anh của tôi nói anh có bản lĩnh của thần, sao anh lại không thể giúp tôi. Có phải anh sợ tôi cho anh ít tiền không, tôi có thể cho anh nhiều tiền hơn chút, chỉ cần anh chịu giúp tôi."

Thấy cô ta nói lớn tiếng như vậy thì Cố Minh Đài nhíu mày lại, lộ ra vẻ mặt không vui.

Trương Manh lập tức đi đến trước mặt Tô Như: "Đồng chí Tô Như, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ khác để nói chuyện rõ ràng, nơi đây không thích hợp để nói chuyện này."

Tô Như thấy người xung quanh nhìn về phía này thì lập tức biết Trương Manh có ý gì, cô ta lập tức ngượng ngùng nói: "Tôi xin lỗi, vừa nãy cũng do tôi quá sốt ruột, tôi… Tôi sẽ chú ý."

Hiện giờ, cô ta chỉ sợ vì sự xúc động của mình vừa nãy mà người ta không chịu giúp cô ta xử lý chuyện này.

Cố Minh Đài không nói gì, chỉ gọi người bán hàng ở chỗ này tới đây: "Làm phiền cô gói kỹ chiếc váy này cho tôi, chúng tôi mua."

Trương Manh kêu ‘a’ một tiếng rồi vội vàng lén kéo cánh tay của anh: "Sao anh quyết định mua nhanh vậy?"

Cố Minh Đài nở nụ cười: "Em mặc đẹp, mua về cũng không thiệt thòi."

Trương Manh nghe lời đường mật trong miệng anh thì trái tim cô liên tục đập thình thịch mấy lần.

Đúng lúc này thì người bán hàng cầm váy được gói kỹ đưa tới đây, đồng thời báo một con số: "Xin chào đồng chí, tổng cộng là tám mươi đồng, hơn nữa còn cần phiếu vải."

Nghe thấy giá tiền này thì Trương Manh bị dọa đến nuốt một ngụm nước vào bụng, vội vã kéo lại người đàn ông đang muốn trả tiền: "Anh đừng mua, quá đắt."

Tám mươi đồng đấy, nếu đặt số tiền này ở nông thôn thì đó gần như là thu nhập của một gia đình trong một năm.

"Đừng lo lắng, anh có thể trả nổi." Mấy năm nay tiền của anh ở bộ đội anh không tiêu đồng nào, chủ yếu là do bên cạnh anh không có người nào cho anh tiêu tiền. Bây giờ vất vả lắm mới tìm được một cô vợ, đương nhiên anh phải tiêu tiền mình kiếm được cho vợ mình rồi.

Cố Minh Đài nhanh chóng trả tiền và phiếu, chờ đến khi anh đi ra thì trên tay anh đã có thêm một chiếc túi.

Sau khi ba người đi ra khỏi cửa hàng, họ nhanh chóng tìm được một nơi để bọn họ nghỉ ngơi nói chuyện trong cửa hàng tổng hợp này.

Bởi vì nơi này trống trải, bây giờ ba người nói chuyện cũng không sợ sẽ có người nghe được chuyện mà bọn họ đang bàn.

"Đồng chí Cố, anh thật sự phải giúp tôi, hơn một năm nay tôi thật sự không biết bị gì nữa. Mỗi khi trời tối đi ngủ tôi sẽ cảm thấy trong phòng ngủ của tôi có tiếng trẻ con khóc, hôm sau tỉnh lại thì bên cạnh gối đầu của tôi còn có dấu tay máu của trẻ con. Nhưng mà căn phòng tôi ở cũng chỉ có một mình tôi, không thể có trẻ con được."

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play