"Cái này... Anh không sao chứ?" Trương Manh áy náy nhìn anh.

Nếu cô không lắm lời hỏi đến chuyện này thì anh sẽ không nhớ đến cặp ba mẹ đã vứt bỏ mình.

Cố Minh Đài nhanh chóng hồi phục lại cảm xúc, nhìn cô hình như còn buồn hơn cả anh thì trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường: "Đừng buồn thay anh, anh đã nghĩ thoáng hơn về chuyện này từ lâu rồi. Cho nên, nếu như em sơ sau này lấy tôi sẽ đối mặt với chuyện ba mẹ chồng thì em hoàn toàn không cần lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu."

Trương Manh ngượng ngùng cười khan, khẽ đáp lại: "Em biết rồi."

Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của cô, Cố Minh Đài lại nhếch môi cười lần nữa: "Em còn muốn hỏi gì nữa không?"

"Không còn nữa." Trương Manh lắc đầu.

Cố Minh Đài gật đầu: "Vậy thì được, như vậy anh có thể cho là e đã đồng ý chuyện anh đến đây không?"

Đôi mắt Trương Manh loé lên, lập tức giơ một tay lên: "Em còn có một chuyện muốn nói."

Cố Minh Đài làm tư thế mời cô nói.

"Anh cũng thấy đó, trong nhà em chỉ có hai người là bà nội và em trai của em. Em không thể bỏ hai người họ ở lại, còn bản thân thì đi lấy chồng được. Em nói thật cho anh nhé, em muốn gả cho một người có thể nuôi bà nội và em trai của em giúp em, nếu không em sẽ không lấy đâu."

Cố Minh Đài cười, nhìn cô và hỏi: "Còn gì nữa không?"

Trương Manh lắc đầu: "Hết rồi ạ."

"Đối với anh, chuyện em vừa nói không thành vấn đề. Bây giờ anh đang sống một mình, nếu như sau này chúng ta kết hôn thì người thân của em cũng là người thân của anh, anh tình nguyện chăm sóc họ thay em."

Thấy anh nghiêm túc đáp ứng yêu cầu của cô, trong lòng Trương Manh không thể không thừa nhận, cô thật sự bị mê hoặc bởi dáng vẻ này của anh.

Sự mê hoặc này khiến đầu cô không suy nghĩ được gì nữa cứ tùy tiện đáp ứng mọi việc.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã đồng ý chuyện lấy anh rồi.

Nhìn thấy nụ cười như hoa của anh, Trương Manh thật sự muốn đấm lên đầu mình. Chỉ hận sao bản thân lại không kiên định mà để cho người ta lấy sắc đẹp mê hoặc mình thế này.

Bà nội Trương đi vào, bà cụ nhanh chóng biết rằng cháu gái của mình đã đồng ý chuyện lấy chồng rồi.

"Như vậy cũng tốt, Tiểu Cố trung thực có thể dựa vào. Cháu đi cùng thằng bé, bà nội cũng yên tâm rồi." Bà nội Trương vỗ lên vai Tiểu Manh, vô cùng yên tâm.

Rất nhanh đã đến giờ ăn trưa, trên bàn ăn nhà họ Trương bày ba quả trứng rán, còn xào một đĩa thịt lợn xào tỏi. Thịt là do Cố Minh Đài mang đến, bà nội Trương cắt một miếng mang đi xào.

Ba bà cháu cộng thêm Cố minh Đài, bốn người ngồi với nhau giống như một gia đình, ăn hết bữa cơm trưa.

Ăn trưa xong, bà nội Trương biết cháu gái của mình phải ngồi xe của cháu rể tương lai đi lên thị trấn mua đồ kết hôn.

Khi Trương Manh chuẩn bị ra ngoài cùng với Cố Minh Đài, bỗng nhiên bà nội Trương đi từ trong nhà bếp ra và gọi cô vào trong phòng.

Bên trong căn phòng không lớn không nhỏ có đặt một chiếc giường và một cái tủ nhìn đã có tuổi đời khá cao.

Bà nội Trương lôi một cái hộp từ bên trong ngăn tủ ra, đặt lên giường.

Trương Manh ngồi trên giường, nhìn thấy bà nội Trương lôi cái hộp ra. Cô nhìn chằm chằm vào đó với ánh mắt tò mò: "Bà nội, trong đấy có gì vậy ạ?"

Bà nội Trương nhìn chiếc hộp rồi ngẩn ra, lấy lại tinh thần nói: "Là đồ trước kia của bà nội."

Bà nội Trương mở chiếc hộp ra, bên trong là hai chiếc vòng tay vàng và năm sáu cây vàng nhỏ.

Nhìn thấy những món đồ này, Trương Manh vô thức bịt cái miệng suýt chút nữa đã hét lên ầm ĩ của mình lại. Cô nhìn bà nội Trương với vẻ kinh ngạc: "Bà nội, những thứ này là..."

"Đây là của hồi môn của bà, bà giữ lại đến tận bây giờ là muốn dùng cho sau này cháu và Tiểu Đào lấy chồng cưới vợ. Tiểu Đào còn nhỏ vẫn chưa cần dùng đến, bây giờ cháu sắp lấy chồng rồi nên bà nội cho cháu một chiếc vòng tay vàng và ba cây vàng nhỏ. Cháu cẩn thận một chút, cầm một cây vàng ra chợ đen ở bên ngoài, bán thành tiền rồi đến của hàng tổng hợp xem có bộ quần áo nào vừa mắt hay không. Nếu như có thì cháu mua nó về để mặc hôm kết hôn."

Trương Manh nhìn bà nội Trương nhét đầy đồ vào tay mình. Đáy lòng cô nặng trĩu, vừa nhìn đã biết là món đồ tốt.

Lúc đi ra khỏi phòng, Trương Manh không dám tin bà nội nghèo như vậy mà lại giấu nhiều món đồ quý giá như thế ở bên người.

Cô đi đến trước xe, Cố Minh Đài đang ngồi trên xe, nhìn thấy cô đến thì nhanh chóng đi xuống, mở cửa xe ra bảo cô ngồi vào ghế bên cạnh.

"Em sao vậy?" Cố Minh Đài chuẩn bị lái xe, nhận ra người phụ nữ ngồi bên cạnh mình không nói tiếng nào.

Trương Manh ngẩng đầu nhìn anh, đang định nói cho anh biết về mấy món đồ quý giá này. Nhưng vừa nghĩ đến, bọn họ vẫn chưa phải là gì của nhau cả, vẫn không nên nói chuyện này ra thì hơn.

"Không có gì, anh lái xe đi."

Cố Minh Đài nhìn thấy dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của cô, nhưng nếu như người ta không muốn nói thì anh cũng không hỏi. Đợi đến khi cô muốn nói, sẽ tự nhiên nói ra.

Chiếc xe quân dụng màu xanh lá cây nhanh chóng rời khỏi nhà họ Trương, đi về phía thị trấn.

Lúc chiếc xe quân dụng chạy vụt ra khỏi thôn, có rất nhiều người dân trong thôn đã nhìn thấy.

Vẫn còn khá lâu mới đến giờ làm việc, có một nhóm người đang ngồi ở chỗ bóng râm trong khoảng đất trống ở giữa thôn, bàn tán về chiếc xe quân đội vừa mới chạy vụt qua lúc nãy.

"Mọi người nói xem cháu gái của bà Trương làm gì vậy? Sao mấy ngày nay, ngày nào cũng có người đến cửa để tìm thế, bây giờ còn có xe ô tô đến đón. Có phải Trương Manh này phát tài rồi không?"

"Cô nói cũng có lý, mấy người không nhận ra sao? Gần đây cháu gái của thím Trương không đi làm, không đi làm có nghĩa là không có cơm để ăn. Nhưng bà nhìn xem, trưa hôm nay khi tôi đi qua nhà người ta, tôi ngửi thấy mùi thịt đó."

"Theo như tôi thấy, có lẽ đứa trẻ Tiểu Manh này đi đến thị trấn làm cái gì đó cho người ta đấy."

Bọn họ đang bàn tán vui vẻ, chợt có một giọng nói tức giận vang lên. Ngay sau đó mấy người vừa mới bàn tán về chuyện riêng của Trương Manh bị một trận đòn.

"Tôi đánh chết cái mồm thối của mấy người, dám bôi xấu danh tiếng của Tiểu Manh nhà chúng tôi. Cái miệng của mấy người dùng để ăn phân à? Người ta chọc gì đến mấy người, sao mà mấy người nói người ta như vậy?" Bà Tam một tay chống nạnh còn tay kia thì đánh mấy roi lên lưng của những người đó.

Ba người bị đánh nhìn thấy bà Tam thì không dám chửi rủa lại, chỉ đành tự nhận mình xui xẻo rồi lén lút rời khỏi nơi này.

Dĩ nhiên, Trương Manh, người đã đi đến thị trấn không biết chuyện xảy ra ở bãi đất trống ngay giữa thôn.

Bây giờ cô đang đi đến một cửa hàng tổng hợp ở trong thị trấn cùng với Cố Minh Đài, chọn mấy loại chăn gối đệm dùng khi kết hôn.

"Chọn màu đỏ đi, anh thấy sao?" Nhìn tới nhìn lui, Trương Manh vẫn thích dùng màu đỏ khi mình kết hôn.

Cố Minh Đài nghe theo lời cô: "Được, nghe theo em."

Gương mặt Trương Manh đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn nhân viên bán hàng ở bên cạnh: "Nghe theo em cái gì chứ? Chúng ta kết hôn mà anh không cho ý kiến gì sao? Hơn nữa nhà anh như thế nào, em mua thêm vài đồ để trang trí."

Cố Minh Đài sờ mũi, cười nói: "Anh định sau khi kết hôn sẽ ở nhà em, như vậy sẽ tiện chăm sóc cho bà nội và em trai của em hơn."

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play