Bà nội Trương mỉm cười trả lười: "Nghe rõ rồi, tai của bà nội cháu vẫn chưa đến lúc điếc đâu."

Trương Manh há to miệng, nhìn gương mặt vui vẻ của bà nội rồi khẽ hỏi: "Vậy bà nội, bà không có cái gì là không đồng ý sao?"

Nghe câu hỏi của cháu gái, bà nội Trương không kìm được bật cười: "Cái này có gì mà không đồng ý. Nếu như Tiểu Cố trở thành con rể nhà họ Trương thì nhà chúng ta nhất định phải đốt hương mấy kiếp mới có thể có được một đứa con rể tốt như vậy."

Bây giờ Trương Manh mới nhận ra, trong mắt bà nội cô Cố Minh Đài là người tốt một trăm phần trăm, cái gì cũng giỏi.

Cô nghĩ, nói không chừng trong mắt bà nội, đứa cháu gái là cô đây còn không tốt bằng Cố Minh Đài người ta.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Manh lo lắng về chuyện ngày hôm qua, trong căn nhà rách nát đó, bọn họ đã náo loạn như vậy thì không biết hàng xóm xung quanh có phản ứng gì không.

Thế là sau khi ăn sáng xong, cô lại đi đến nơi đó một chuyến. Kết quả cô phát hiện, hàng xóm xung quanh chỉ tưởng chuyện xảy ra ngày hôm qua là do người bên đồn cảnh sát đến đó để bắt tội phạm giết người.

Nhìn thấy những gương mặt không biết chuyện gì, Trương Manh cũng không tiện hỏi thêm nữa mà nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Quay về nhà, Trương Manh thấy có một chiếc xe quân đội đậu bên ngoài nhà mình, hơn nữa còn là chiếc xe lần trước.

"Tiểu Manh à, anh chàng quân nhân đó lại đến nhà cháu. Thím hỏi cái này nhé, cháu và anh sĩ quan đó có quan hệ gì vậy? Sao người ta đến nhà cháu tận hai lần?"

Người trong làng tò mò chặn Trương Manh đang muốn đi vào nhà lại, để hóng chuyện.

Trương Manh mỉm cười: "Thím à, cháu cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hay là thím đi vào cùng cháu, hỏi thẳng anh ấy."

Đối phương nghe thấy lời đề nghị này của Trương Manh thì thay đổi sắc mặt, ngượng ngùng nói: "Sao thím lại không biết ngượng mà đi vào được. Người ta đến nhà cháu, thím chỉ tiện hỏi thôi, không cần biết cũng được." Nói xong câu này, bà ta vội vàng quay người chạy đi.

Trương Manh mỉm cười, đi vào trong nhà.

"Chị à, chị về rồi."

Ở trong sân, Tiểu Trương Đào đang chơi đùa cùng một khẩu súng ngắn được làm từ gỗ.

"Cái này ở đâu vậy?" Trương Manh chỉ vào súng gỗ trên tay cậu bé.

"Là anh rể cho em."

Tiểu Trương Đào mỉm cười toe toét trả lời. Mặt Trương Manh đỏ bừng lên, đi lên phía trước nhéo tai cậu bé: "Em nói cái gì vậy? Anh rể gì chứ? Cẩn thận chị nhéo tai em xuống đó."

"Đau... Đau... Đau quá. Chị... Chị thả tai em ra." Tiểu Trương Đào kêu đau oái oái.

Trương Manh cũng chỉ dọa đứa em trai này một chút, chứ cũng không muốn bắt cậu bé phải như thế nào, cô nhéo tai cậu bé một hồi rồi buông ra.

Tiểu Trương Đào xoa cái tai bị nhéo của mình, nói với vẻ tủi thân: "Cũng đâu phải là em muốn gọi như vậy, là anh r... Là anh Cố muốn em gọi anh ấy như vậy."

Trương Manh ngẩng đầu nhìn vào bên trong, cô có thể nghe loáng thoáng tiếng bà nội Trương đang nói chuyện với Cố Minh Đài.

Nghe em trai mình giải thích xong, Trương Manh nghiến răng. Không ngờ cái tên họ Cố kia nhìn thì chững chạc đàng hoàng, nhưng lại là kẻ lợi dụng người khác. Nhân lúc cô không có nhà, anh lại dạy em trai cô gọi mình là anh rể, đúng là đồ vô liêm sỉ.

Trương Manh không ở lại cùng em trai nữa mà nhanh chóng đi vào bên trong, vừa vào đã thấy bà nội Trương đang vừa nói vừa cười với Cố Minh Đài.

Bà nội Trương vui vẻ liếc mắt qua, đúng lúc nhìn thấy cháu gái mình đang đứng trước cửa nên nhanh chóng vẫy tay về phía cô: "Cháu về rồi à, mau vào đây. Tiểu Cố ở nhà đợi cháu lâu lắm rồi đó, mau đến nói chuyện với thằng bé đi."

Cố Minh Đài cười tủm tỉm nhìn về phía cô.

Lúc này Trương Manh không tiện trừng mắt nhìn anh, bà nội còn đang ở đây, cô chỉ đành giật giật khóe miệng đi vào.

"Đây là đồ mà Tiểu Cố mang đến, có liên quan đến chuyện cưới xin của các cháu. Tiểu Cố cũng nói cho bà về thân thế của thằng bé rồi, bà không có ý kiến gì cả. Còn lại thì phải xem hai đứa cháu, nếu hai đứa không có ý kiến gì, thì chúng ta chuẩn bị bàn bạc về chuyện kết hôn." Bà nội Trương cười ha hả.

Dặn dò xong, bà nội Trương nhanh chóng rời đi, nhường nơi này lại cho hai thanh niên nói chuyện.

Trương Manh đợi bà nội đi khỏi, lập tức nổi giận tiến đến trước mặt anh: "Đồng chí Cố, anh có ý gì vậy? Ai bảo anh dạy em trai em gọi anh là anh rể? Chúng ta... Chúng ta không có quan hệ gì cả, anh... anh làm như vậy là đang bôi xấu thanh danh của em đấy, anh có biết không hả?"

Cố Minh Đài nhìn người phụ nữ rõ ràng đang tức giận nhưng biểu cảm lại rất đáng yêu ở trước mặt mình, anh nhếch khóe môi khẽ cười.

Trương Manh thấy anh không giải thích thì thôi đi, lại còn đi cười cô, cô tức giận không thôi. Chẳng lẽ lời nói của cô buồn cười vậy à: "Đồng chí Cố? Rốt cuộc anh có ý gì hả?"

Cố Minh Đài khẽ ho, khi ngẩng đầu lên gương mặt anh đã trở lại vẻ chững chạc đứng đắn: "Chẳng phải bây giờ chúng ta có quan hệ rồi sao? Anh đến đây để nói với bà nội về chuyện tôi muốn cưới em, bà nội đồng ý rồi. Có sự đồng ý của người lớn, chẳng phải chúng ta đã có một nửa quan hệ vợ chồng rồi sao?"

Trương Manh đỏ mặt, khẽ xì một tiếng với anh: "Đồ vô liêm sỉ, ai có một nửa quan hệ vợ chồng với anh."

Cố Minh Đài cuộn tay thành nắm đấm, đặt lên miệng khẽ mỉm cười: "Đồng chí Trương, em có muốn hỏi anh điều gì về chuyện của chúng ta không? Nếu như có, thì mời em hỏi luôn lúc này, em muốn biết chuyện gì anh đều có thể nói ra hết cho em nghe."

Nhìn thấy dáng vẻ đứng đắn của anh, Trương manh cũng trở nên nghiêm túc. Cô nhìn anh hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Vậy thì được, em hỏi anh. Trong nhà anh còn có ai nữa không?"

Kiếp trước Trương Manh đã chịu đủ cảnh bị nhà chồng ức hiếp, cho nên kiếp này cô đã tự nhủ với mình từ lâu rằng, kiếp này đi lấy chồng nhất định phải tìm ba mẹ chồng tốt tính hơn mới được.

Nếu không cô sẽ không lấy chồng.

"Khi anh vừa mới sinh ra, ba mẹ anh đã vứt tôi ở trong chùa, anh được sự phụ nuôi lớn. Nhưng khi sư phụ anh phá tứ cựu, ngôi chùa cũng bị phá nên ông ấy đã một mình đi ngao du khắp nơi rồi."

Trương Manh há hốc miệng, chỉ vào anh với vẻ mặt kinh ngạc: "Hoá ra anh là hoà thượng."

Ánh mắt cô lén nhìn lên đỉnh đầu của anh. Nhưng hình như tóc của người này rất dày, không có chỗ nào bị hói cả.

Dù cô lén nhìn, nhưng Cố Minh Đài là ai chứ? Khi cô vừa mới liếc mắt lên, anh đã nhận ra hành động nhỏ này của cô.

Anh khẽ cười: "Em nói sai rồi, anh là hòa thượng tục gia. Mặc dù anh được sư phụ nuôi lớn trong chùa, nhưng sư phụ từng nói nhân duyên trong trần thế của anh vẫn chưa hết nên không cho anh xuất gia làm hòa thượng."

Bị anh nhìn thấu hành động nhỏ của mình, Trương Manh ngượng ngùng nhìn về hướng khác.

Cố Minh Đài nhìn hành động nhỏ đáng yêu của cô, mỉm cười hỏi tiếp: "Em còn muốn hỏi gì nữa không?"

"Vậy ba mẹ anh thì sao?" Cô biết, hỏi câu hỏi này sẽ chạm đến nỗi đau của anh, nhưng nhất định cô phải hỏi rõ ràng.

Cố Minh Đài im lặng, một lúc sau mới cất giọng: "Sau khi vứt bỏ anh ở chùa thì bọn họ cũng chưa từng đến hỏi han một lần. Đã nhiều năm như thế, có lẽ bọn họ đã quên mất trên đời này còn có một đứa con trai là anh rồi."

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play