Trong chợp mắt, ngôi nhà u ám đã được ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, âm khí lập tức biến mất.
Lưu Hướng Quốc vẫn quỳ sấp trên mặt đất, không động đậy.
Trương Manh thấy thế thì vội vàng chạy lên phía trước: “Cậu nhỏ, cậu thế nào rồi?”
Lưu Hướng Quốc có cảm giác sống sót sau tai nạn, khóc rống lên: “Mẹ ơi, cậu còn tưởng cái mạng nhỏ này của cậu phải để lại đây rồi cơ. Hu hu, Tiểu Manh à, về sau nhất định cậu nhỏ sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa, cậu sẽ thay đổi.”
Trương Manh nhìn cậu nhỏ của mình khóc giống như một con mèo đen, không nhịn được mà bật cười. Nghĩ một lúc, cô thấy chuyện lần này cũng khá có ích với cậu nhỏ, ít nhất nó khiến ông ấy nhớ kỹ cái giá phải trả cho việc làm chuyện xấu. Như vậy, về sau ông ấy sẽ hạn chế làm mấy chuyện xấu này lại.
Cố Minh Đài thu lại vòng tràng hạt, anh nhìn Lưu Hướng Quốc cả người bẩn thỉu nên lấy một chiếc hộp vẫn luôn mang theo bên người ra: “Ông hãy mang cái này về để bôi lên vết thương trên người, trong hai ngày tới phải hạn chế tiếp xúc với nước, làm thế vết thương sẽ mau khỏi.”
Lưu Hướng Quốc bắt được chiếc hộp, ngẩng đầu lên. Lúc này, ông ấy mới nhìn kỹ người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt: “Cậu là ai vậy?”
Trương Manh lên tiếng giải thích với ông ấy: “Cậu nhỏ, đây là đồng chí Cố, vừa rồi anh ấy đã cứu cậu đấy.” Nói xong, Trương Manh kéo tay Lưu Hướng Quốc đi tới một góc vắng vẻ, nhỏ giọng: “Cậu nhỏ, đồng chí Cố này chính là người của quân đội. Cậu phải cẩn thận, đừng có phạm sai lầm đấy.”
Lưu Hướng Quốc bị dọa sợ, tức khắc nhìn Cố Minh Đài bằng con mắt khác. Khi ông ấy đi đến bên người Cố Minh Đài, thái độ đã trở nên vô cùng thân thiện: “Đồng chí Cố, ban nãy cảm ơn cậu đã ra tay cứu tôi, thật sự vô cùng cảm ơn cậu.”
Vẻ mặt Cố Minh Đài bình tĩnh: “Không cần khách sáo. Đi thôi, lát nữa sẽ có người đến đây thu dọn những chuyện còn lại.”
Bây giờ, Lưu Quốc Vĩ ước gì có thể mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này: “Được, được, đi thôi. Mau đi nhanh, đi nhanh đi, bây giờ tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.”
Ba người nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Trương Manh nhìn người đàn ông vẫn còn đi theo mình. Cô dừng bước, nhìn anh hỏi: “Đồng chí Cố, anh còn chuyện gì à?”
Cố Minh Đài nhìn thoáng qua môi của cô, lại nghĩ đến hình ảnh mập mờ vừa rồi của bọn họ, sắc mặt hơi ửng hồng, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, có chuyện. Em xem ngày nào mình rảnh thì tìm bà nội em nói chuyện một chút. Cứ nói là anh sẽ qua thăm bà để bàn về chuyện kết hôn của chúng ta.”
Suýt chút nữa Trương Manh bị sặc nước miếng của chính mình, cô ho một lúc lâu, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn người đàn ông: “Chuyện, chuyện kết hôn? Chúng, chúng ta?”
Cố Minh Đài cười, bước lên vỗ vào lưng cô, gật đầu: “Ừ, không phải chúng ta thì còn ai vào đây nữa, đồ ngốc.”
Nghe giọng điệu chiều chuộng của anh, Trương Manh ngẩng đầu nhìn ông mặt trời trên trên cao, không bị ngược mà: “Đồng chí Cố, đầu óc anh có vấn đề phải không? Chúng ta, sao chúng ta lại kết hôn được. có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không?”
Đúng lúc này, phía trước có mấy người đi tới, hai nam hai nữ. Bốn người này ở trước mặt Cố Minh Đài, kính cẩn hành lễ theo lễ nghi của quân đội.
Cố Minh Đài cũng chào lại bọn họ rồi chỉ tay vào bên trong: “Những đồ vật ở trong này đã được tôi xử lý sạch sẽ rồi, những chuyện còn lại thì mọi người tự xử lý đi. Phải nhớ, đừng để người khác biết nơi này của chúng ta xảy ra chuyện, cần phải ngăn chặn những phiền toái không cần thiết phát sinh.”
Bốn người đứng thẳng người, lớn tiếng nói: “Vâng.”
Sau đó, Trương Manh cũng không biết bản thân và cậu nhỏ về nhà họ Lưu bằng cách nào.
Bà cụ Lưu nhìn thấy cả người con trai bị thiêu cháy thì đau lòng không chịu nổi.
“Ôi, mẹ ơi. Mẹ nehj một chút, đau chết con rồi.”
Bà cụ Lưu đang giúp Lưu Hướng Quốc xoa dầu thuốc, miệng ông ấy không ngừng kêu thảm.
Ông cụ Lưu liếc nhìn thằng con trai không có chí hướng, lại nhìn về phía Trương Manh: “Tiểu Manh à, mọi chuyện giải quyết thế nào rồi. Con quỷ kia, nó có đến tìm cậu nhỏ của cháu nữa không?”
Trương Manh lấy lại tinh thần, nhìn qua ông ngoại còn đang lo lắng: “Ông ngoại, ông không cần lo lắng nữa. Con quỷ kia đã trở về địa ngục rồi, nó sẽ không làm hại cậu nhỏ nữa đâu. Về sau, chỉ cần cậu nhỏ ngoan ngoãn, không làm chuyện xấu nữa, thì chắc chắn cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu ạ.”
“Vậy là tốt rồi, cháu yên tâm đi. Ông nhất định sẽ quản chặt cậu nhỏ không có chí tiến thủ này của cháu, không để nó đi hại người khác nữa.”
Trương Manh nhìn cả người cậu nhỏ bị thiêu đỏ ửng. Cô nghĩ thầm, trải qua chuyện lần này, chắc chắn cậu nhỏ của cô sẽ không dám nữa.
Lúc gần đi, Trương Manh lấy ra ba tấm bùa giấy từ trong túi áo đưa cho ông cụ Lưu.
“Ông ngoại, ba tấm bùa giấy này là do cháu tự vẽ, có thể ngăn cản mấy thứ không sạch sẽ. Ông chỉ cần để nó ở nơi người khác không nhìn thấy là được.”
Vẻ mặt của ông cụ Lưu rất nghiêm túc, nhận ba tấm bùa giấy này.
“Được, ông ngoại sẽ cất đi. Nếu cháu có thời gian rảnh thì dẫn Tiểu Đào đến đây chơi với ông ngoại. Mặc dù mẹ cháu đã mất rồi nhưng cả nhà chúng ta vẫn là người thân nhất của hai chị em cháu. Bình thường, nếu gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được thì cháu hãy đến tìm mấy cậu, đã biết chưa?”
Hóa ra đây chính là cảm giác có người thân làm chỗ dựa.
Cô nhớ đến kiếp trước, nguyên nhân người nhà họ Lý dám bắt nạt cô, còn không phải là vì thấy cô không có người thân để dựa vào sao? Nhớ lại kiếp trước của mình, cô cảm thấy thật hối hận.
Lúc trở về, người nhà họ Lưu đưa cho Trương Manh một miếng thịt khô để cô mang về nhà.
Lúc đầu, Trương Manh nhất quyết không nhận. Cuối cùng, ông ngoại Lưu đành phải giả vờ tức giận, tới lúc này cô mới nhận lấy.
Trương Manh cầm miếng thịt khô, trước khi trời tối đen cô đã về đến nhà.
Cô đi nguyên cả một ngày, bà nội Trương vô cùng lo lắng cho cháu gái. Hỏi thăm một chút, lúc này bà ấy mới biết con trai nhỏ của nhà thông gia xảy ra chuyện như thế.
“May là không có chuyện gì. Có được bài học lần này, hy vọng cậu nhỏ của cháu biết thay đổi, đừng làm mấy chuyện hại người kia nữa.”
Đột nhiên Trương Manh nhớ tới câu nói của Cố Minh Đài ở trước ngôi nhà kia, cô ngẩng đầu nhìn bà nội Trương: “Bà nội, lần này, lúc cháu đi giúp cậu nhỏ đã gặp được đồng chí Cố.”
“Tiểu Cố à, vậy sao cháu không mời thằng bé đến nhà chúng ta ăn cơm? Thằng bé này là một đứa trẻ ngoan, bà nội cũng thấy nhớ nó rồi.” Bà nội Trương vừa nghe thấy ba chữ đồng chí Cố đã vui mừng giống như nhắc đến cháu trai ruột của mình vậy.
Trương Manh hơi ngại, cô sờ mũi nói tiếp: “Bà nội, đồng chí Cố đã nói, hai ngày nữa anh ấy sẽ đến nhà chúng ta. Anh ấy còn nói, muốn đề cập với bà về chuyện kết hôn của cháu và anh ấy.”
“Thằng bé sắp đến nhà chúng ta à, chuyện tốt mà. Cái... cái gì? Kết hôn, chuyện kết hôn của hai đứa?” Đến gần hết câu, bà nội mới chú ý đến hai chữ quan trọng mà cháu gái nói.
Trương Manh khẽ cắn môi, gật đầu: “Vâng, chuyện kết hôn của cháu và anh ấy ạ.”
Bà nội Trương vừa nghĩ đến dáng vẻ đáng tin của đồng chí Cố, lại nhớ đến cháu gái mình cũng đã lớn rồi, cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Lúc nào thì thằng bé đến đây? Nó có nói không?” Vẻ mặt bà nội Trương vô cùng vui mừng, nhìn chằm chằm vào cháu gái hỏi.
Trương Manh hơi ngạc nhiên, cô còn tưởng khi bà nội nghe thấy chuyện này sẽ không vui cơ. Thế nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của bà nội, hình như bà ấy không hề tức giận, trái lại còn rất vui mừng.
“Bà nội, chuyện cháu vừa nói bà nghe rõ chứ ạ? Cháu nói là, anh ấy muốn đến để bàn với bà về chuyện kết hôn của cháu và anh ấy, là chuyện kết hôn đấy ạ.” Trương Manh hơi nghi ngờ, có lẽ bà nội cô chưa nghe rõ. Vì thế bà mới có vẻ mặt này.
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT