“Thật xin lỗi, tôi không biết mọi chuyện sẽ biến thành thế này. Nếu tôi biết, nhất định tôi sẽ không lừa tiền của ông đâu.”
Lưu Hướng Quốc nhìn con quỷ nam bị cháy đen hết cả người, vẻ mặt rất áy náy.
Ban nãy tâm trạng của con quỷ nam này vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói của Lưu Hướng Quốc. Ông ta lập tức trở nên nóng nảy, vẻ mặt dữ tợn, tuy làn da đã cháy đen nhưng ngọn lửa vẫn còn ‘phừng phực’. Từ trên người ông ta, từng đám lửa nhỏ không ngừng rớt xuống.
“Cậu nhỏ, hãy cẩn thận. Hiện tại ông ta đã biến thành ác quỷ, chắc chắn trong lòng đang muốn tìm cậu báo thù. Bây giờ cậu lên tiếng sẽ khiến cơn giận của ông ta tập trung lại một chỗ.”
“Cậu nhỏ, không tốt rồi, cậu mau tìm chỗ trốn đi.” Lúc này Trương Manh mới phát hiện trên người con quỷ nam này còn có một tầng lệ khí rất đáng sợ.
Đúng rồi, cô đã từng đọc cái này ở trong sách, có lẽ con quỷ nam này đã bị người ta luyện qua rồi.
“Mã Quốc Vĩ, ông thật hồ đồ. Chỉ vì muốn báo thù mà ông lại dâng bản thân mình cho người ta luyện chế. Ông có biết làm như vậy sẽ khiến cho bản thân vĩnh viễn không thể siêu sinh hay không?” Trên mặt Trương Manh hiện lên vẻ không đồng tình, cô nhìn về phía con quỷ nam có sức mạnh càng ngày càng lớn kia, lên tiếng giải thích.
Hóa ra con quỷ nam này tên là Mã Quốc Vĩ: “Chỉ cần tôi có thể báo thù, không được siêu sinh thì ông đây cũng không cần siêu sinh.”
Bốn bức tường của căn phòng bắt đầu nứt vỡ, âm khí càng ngày càng dày đặc hơn.
Lúc này, Mã Quốc Vĩ phát hiện Lưu Hướng Quốc đang muốn chạy ra bên ngoài, từng ngọn lửa trên người con quỷ nam lập tức bay đến chỗ của ông ấy.
“Lưu Hướng Quốc, ông để mạng lại đây cho tôi.” Lưu Hướng Quốc nghe thấy giọng nói kinh khủng ở phía sau lưng, vừa quay đầu lại đã thấy một ngọn lửa hừng hực bay đến trước mặt mình. Ông ấy bị dọa đến mức hét toáng lên, nhanh chân chạy đến cửa.
Trương Manh vội vã lấy bùa trấn quỷ ở bên người xuống, ném về phía ngọn lửa kia.
Cô cứ tưởng sẽ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, thế nhưng khi tấm bùa cô ném ra dán lên người Mã Quốc Vĩ thì nó bị đốt cháy sạch sẽ.
“Sao lại thế chứ?” Nhìn thấy tấm bùa bị đốt thành tro, Trương Manh cảm thấy không thể tin được.
“Tiểu Manh, đừng ngây người ở đó nữa. Mau đến cứu cậu nhỏ đi, cậu nhỏ của cháu sắp bị ngọn lửa này thiêu chết rồi.”
Cách đó không xa, cả người Lưu Hướng Quốc bị một ngọn lửa bao vây, trên người ông ấy đã có một vài chỗ bị bốc cháy rồi.
Trương Manh thấy cảnh này lại càng khoảng sợ. Cô không dám ngây người nữa, bèn chạy vội đến bên cạnh ngọn lửa kia, đi vòng quanh nó với vẻ sốt ruột: “Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Nhất định phải nghĩ ra cách, nếu không hôm nay cậu nhỏ sẽ phải chết ở chỗ này.”
“Trời ơi, tôi sắp bị thiêu chết rồi. Tiểu Manh à, mau cứu cậu nhỏ đi, cậu nhỏ sắp bị thiêu chết rồi.” Bên tai là tiếng kêu thảm thiết của Lưu Hướng Quốc.
Trương Manh sốt ruột đến mức, mặt chảy đầy mồ hôi. Đột nhiên cô nhớ đến một pháp thuật, mà mình đã học được từ trong quyển sách kia. Trương Manh nhanh chóng cụp bốn ngón tay của tay phải lại, ngón tay cái đặt ngang lên trên bốn ngón tay kia, chỉ để lộ ra mỗi ngón trỏ. Trong miệng niệm: “Ma ni ma ni hồng.”
Vừa dứt lời, Trương Manh lập tức cảm giác được ngón trỏ bị buộc lại của bản thân xuất hiện một luồng khí lực vọt tới chỗ Mã Quốc Vĩ.
“A… người phụ nữ đáng chết kia, thế mà cô lại dám làm tôi bị thương. Tôi sẽ không tha cho cô đâu, cô cũng để mạng lại đây cho tôi.” Cả người Mã Quốc Vĩ đang bốc cháy, ông ta vội xoay người bay đến chỗ Trương Manh.
Trương Manh còn chưa kịp phản ứng lại, thì cả người đã bị Mã Quốc Vĩ đâm mạnh vào, cô lập tức bị hất bay ra ngoài cửa.
Trương Manh nhắm mắt lại, ngay khi cô cho rằng bản thân mình sẽ bị ngã chết thì đã có một đôi cánh tay mạnh mẽ ở phía sau đỡ lấy cơ thể cô.
Dù thế nào thì Cố Minh Đài cũng không ngờ được, anh vừa bước vào nhà đã có một người bay thẳng vào trong lồng ngực mình.
Lúc anh sắp thấy mặt của người ập vào mình, nhưng bởi vì không đứng vững nên cả hai đều bị ngã về sau
Lúc ngã xuống, Trương Manh chỉ cảm thấy bản thân đang đè lên thứ gì đó mềm mềm. Mà điều quan trọng nhất là, hình như miệng của cô đã chạm vào thứ gì đó còn mềm mại hơn nữa, trên đó còn mang theo vị trà nhàn nhạt.
Cố Minh Đài sững người, mặt anh đỏ lên. Trong lòng thầm niệm một câu ‘nam mô a di đà phật’.
Ngay sau đó anh đã bình tĩnh trở lại rồi vội vàng đẩy người phụ nữ đang đè trên người mình ra: “Đồng chí Trương, em không sao chứ?”
Bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, hai mắt Trương Manh trừng lớn. Lúc này, cô mới phát hiện người đàn ông đang bị mình đè lên chính là người quen, Cố Minh Đài.
“Đồng chí Cố, sao lại là anh vậy? Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?
“Tôi đang điều tra một chuyện thì điều tra đến tận đây, còn em?” Hai người, nữ trên nam dưới cứ vậy mà nói chuyện.
“Em, em á. Em đi cùng với cậu để giúp cậu ấy giải quyết chút chuyện.”
Trả lời xong, cô mới phát hiện tư thế của bọn họ thật sự hơi mờ ám, nên vội vàng bò dậy từ trên người anh.
Cố Minh Đài đợi cô đi xuống, anh mới từ từ đứng lên.
“Trời ơi, hai đứa có thể đừng nói chuyện nữa không? Cậu sắp không chịu nổi nữa rồi, mau cứu cậu đi.” Lưu Hướng Quốc cảm thấy bản thân vẫn đang bị thiêu đốt, gương mặt đầy nước mắt quay ra bảo hai người bọn họ mau cứu mình.
Trương Manh nhìn cậu nhỏ đang bị ngọn lửa bám lấy, rồi nhìn về phía Cố Minh Đài với vẻ mặt đau khổ: “Đồng chí Cố, anh có biện pháp nào để cứu cậu nhỏ của em không?”
“Chuyện này cứ giao cho tôi, em lui ra phía sau tôi đi.” Cố Minh Đài nói câu này với vẻ mặt ung dung.
Nhìn dáng vẻ tràn ngập tự tin của anh, không biết tại sao, Trương Manh lại cảm thấy chắc chắn người đàn ông này sẽ có biện pháp đối phó với con quỷ nam đang ở trước mắt.
Trương Manh ngoan ngoãn lùi về phía sau anh. Lúc anh bước lên phía trước, cô vẫn không yên tâm nói một câu: “Anh cẩn thận nhé, con quỷ này đã bị người ta luyện qua rồi. Ông ta lợi hại hơn những con quỷ bình thường khác.”
Cố Minh Đài dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Yên tâm đi, trong lòng tôi tự có tính toán. Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi còn muốn giữ cái mạng lại để chịu trách nhiệm với em mà.”
Trương Manh ‘a’ lên một tiếng, đang nói cái gì vậy chứ? Anh chịu trách nhiệm chuyện gì với cô cơ! Không đợi cô hiểu rõ, Cố Minh Đài đã ném thẳng một chuỗi tràng hạt đến chỗ ngọn lửa đang cháy. Tràng hạt không bị đốt cháy, ngược lại nó còn dập tắt luôn ngọn lửa kia.
“Anh, rốt cuộc anh là ai?” Mã Quốc Vĩ biến trở về dáng vẻ ban đầu. Trên mặt ông ta hiện lên vẻ e ngại, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi bất thình lình xuất hiện, ngăn cản ông ta báo thù.
Cố Minh Đài lạnh lùng nhìn con quỷ nam đang đứng trước mặt, giọng nói càng lạnh hơn: “Tôi chỉ hỏi ông một lần, người giúp ông là ai?”
Con ngươi của Mã Quốc Vĩ đảo vòng, trả lời: “Tôi không biết anh đang hỏi cái gì, không có ai giúp tôi cả. mọi thứ đều do tôi tự làm, không liên quan đến người khác.”
“Ha ha, ông còn muốn giữ bí mật giúp người ta nữa à! Ông có biết, kết cục mà ông và mẹ ông nhận được đều là do cái người đã giúp ông gây nên không?”
“Anh đừng nói linh tinh, người đó chính là người tốt. Người đó biết rõ tôi bị người khác hại chết nên mới giúp tôi. Anh đừng có hắt nước bẩn lên đầu người đó, tôi sẽ không tin đâu.” Trên tay Mã Quốc Vĩ chợt xuất hiện một ngọn lửa, ông ta không hề do dự, trực tiếp ném thẳng về phía Cố Minh Đài.
Vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, nhìn con lệ quỷ trước mắt: “Nếu ông không chịu nói, vậy thì tôi cũng không muốn hỏi nữa. Hãy trở về địa ngục đi!”
Anh vừa dứt lời, tràng hạt vừa bị anh ném ra bắt đầu chuyển động. Chúng dần dần trở lên to hơn, bao vây Mã Quốc Vĩ lại.
Lúc Mã Quốc Vĩ phát hiện ra điều bất thường, muốn chạy trốn cũng đã muộn rồi. Phía trên mỗi một hạt tràng hạt, tỏa ra thứ ánh sáng khiến ông ta cảm thấy khó chịu muốn chết.
Ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mã Quốc Vĩ bị tràng hạt bao vây biến thành một luồng ánh sáng màu xanh rồi chui tọt vào bên trong.
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT