“Tôi còn muốn nói một chuyện. Ban nãy hồn quỷ Đại Hoa lại đến, cô ấy đã nói với tôi một việc, đó chính là người hại cô ấy ở trong thôn các người.”

Bởi vì cứ nói ra thân phận của Hoàng Thanh Thiên thì không tốt, nên Trương Manh đành phải lấy cớ là hồn quỷ Đại Hoa đến nói.

Người nhà họ Lâm vừa nghe cô nói thế thì vẻ mặt mọi người đều thay đổi: “Đại tiên, Đại Hoa còn nói gì nữa không?”

Bà cụ Lâm sốt ruột dò hỏi. Trương Manh không tiện để lộ bí mật của mình, nên chỉ có thể lắc đầu.

Bà ấy thấy thế thì thất vọng cúi thấp đầu, lẩm bẩm: “Trong thôn chúng tôi có mấy trăm người, muốn tìm ra hung thủ thì nói dễ hơn làm.”

Đúng lúc này, bên ngoài nhà họ Lâm truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống. Người nhà họ Lâm vừa nghe thấy âm thanh này thì mặt mày ai nấy đều chết lặng.

“Mấy người này đúng là ăn no rửng mỡ. Nhà này đã sắp ăn không đủ no rồi, vậy mà bọn họ còn có tâm trạng rảnh rỗi đi làm tổn thương phần tử trí thức.”

Bà cụ Lâm khẽ mắng bên ngoài mấy câu.

Con trai lớn nhà họ Lâm, Lâm Thanh Sơn sốt ruột khẽ nói với bà ấy: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không?”

Bà ấy thấy người nhà mình đều sợ hãi nên đành ngậm miệng.

Ban đầu, Trương Manh không hiểu bọn họ sợ cái gì, cho đến khi đi theo người nhà họ Lâm đến khoảnh đất trống trong thôn Lâm Gia tụ tập cùng người trong thôn. Bấy giờ cô mới hiểu được rằng hoá ra bọn họ đang sợ trưởng thôn.

Người dân trong thôn thấy trưởng thôn Lâm chỉ trỏ vào mấy người đã hơi lớn tuổi mắng mỏ nhưng trong mắt họ đều lộ vẻ không đành lòng. Mặc dù vậy lại không có ai dám tiến lên ngăn cản.

“Bác trưởng thôn, sao cháu lại có cảm giác hình như người dân trong thôn rất bất mãn với trưởng thôn của bọn họ nhỉ? Nhưng lại không một ai dám tiến lên cả, rốt cuộc là tại sao?”

Cô không thân quen với người ở đây, vì vậy nên nhìn qua nhìn lại rồi đành phải hỏi Trương Xuân Sinh đứng cạnh.

“Việc này chắc cháu không biết. Tuy người ta cũng là trưởng thôn, nhưng mà bản lĩnh của anh ta và bác khác nhau. Người ta còn có người ở trên, không ai dám chỉ trích anh ta cả.”

Lúc này, mặt trời trên cao bất chợt bị mây đen che lấp ánh sáng. Ngay lập tức, mặt đất bên dưới mặt trời trở nên tối tăm hẳn.

Cũng vào lúc đó, Trương Manh nhìn thấy ba cô gái xuất hiện sau lưng trưởng thôn Lâm.

Không, phải nói là ba nữ quỷ. Mặt bọn họ tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ thù hận trừng mắt nhìn trưởng thôn Lâm.

Trong đó, có hai người ở thân dưới còn chảy máu, nhìn qua thấy vô cùng khủng bố. (App TYT)

Cô nhìn đến đó thì không nhịn nổi hít vào một hơi.

“Sao thế? Lạnh à?” Trương Xuân Sinh đứng cạnh nghe cô hít một hơi thì ân cần hỏi.

Cô nghiêng đầu nhìn ông ấy: “Trưởng thôn, bác có nhìn thấy ba cô gái sau lưng trưởng thôn Lâm không?”

Ông ấy nhón chân lên nhìn: “Không thấy. Sau lưng anh ta làm gì có cô gái nào đâu, chắc cháu nhìn lầm rồi.”

Trương Manh há hốc miệng, lập tức nhớ đến việc ba cô gái đó không phải người, ông ấy không nhìn thấy cũng rất bình thường.

“Không sao ạ.” Nói rồi, cô tiếp tục nhìn trưởng thôn Lâm.

Lần này diễn ra một tiếng đồng hồ mới kết thúc. Trương Manh đi theo người nhà họ Lâm về nhà họ Lâm.

Tất cả mọi người phải đứng dưới nắng lâu như vậy nên dáng vẻ ai cũng rất mệt.

Vốn muốn trở về đây nên cô sẽ ở lại thêm một lát: “Các vị, tôi có một suy nghĩ to gan muốn nói với mọi người. Mọi người có nghi ngờ thật ra người hại chết Đại Hoa là trưởng thôn của mình không?”

Người nhà họ Lâm hít sâu một hơi.

Một lát sau, bà cụ Lâm vỗ đùi: “Đúng là có khả năng đó. Người trong thôn đều biết Lâm Đại Phát là một tên háo sắc. Nữ thanh niên tri thức ở đây ai mà không bị cậu ta đùa bỡn, có lần người trong thôn còn nhìn thấy cậu ta dẫn mấy nữ thanh niên trí thức ra sau núi. Nhất định là cậu ta, đúng là đáng chết ngàn lần. Nếu thật sự là cậu ta vậy thì phải để cho ông trời trừng phạt cậu ta.”

Trương Xuân Sinh nhìn về phía cô, bất chợt nhớ đến lúc ở khoảng đất trống. Cô cháu gái này của ông ấy còn run cả người, đoán chắc lúc ấy đã phát hiện ra điều gì.

“Tiểu Manh, cháu nói thật với bác. Có phải cháu đã nhìn thấy cái gì rồi không?”

Ông ấy vừa hỏi, tất cả mọi người nhà họ họ Lâm đều nhìn sang cô. Cô bị ánh mắt của mọi người tạo áp lực nên đành nói ra sự thật.

“Là ba nữ quỷ!” Người nhà họ Lâm vừa nghe phía sau Lâm Đại Phát có ba nữ quỷ đi theo thì cả đám đều sợ tái mặt.

Ông cụ Lâm chợt vỗ đùi: “Tôi nhớ ra rồi. Từ hồi Lâm Đại Phát đến đây làm trưởng thôn, trong thôn chúng tôi đúng là đã có ba cô gái bị cưỡng hiếp đến chết. Nhưng mà vì không tìm thấy hung thủ nên ba vụ án mạng này đến giờ đều thành vụ án không có manh mối.”

“Trời ạ. Cái tên Lâm Đại Phát đúng là đồ trời đánh. Sao ông trời còn chưa trừng phạt cậu ta vậy?” Bà cụ Lâm hùng hổ nói.

Lâm Thanh Sơn nghiến răng: “Tên Lâm Đại Phát này bắt nạt người ta quá đáng mà. Chính anh ta hại chết người mà còn đem chôn xuống dưới nhà chúng ta. Đây chẳng phải là hãm hại chúng ta sao? Nhà mình có thâm cừu đại hận gì với anh ta cơ chứ?”

“Ai bảo không có.” Vợ anh ta nghiến răng nghiến lợi đáp.

Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt người nhà họ Lâm đều nhìn về phía cô ta.

“Mọi người quên là nhiệm kỳ trưởng thôn của Lâm Đại Phát sắp kết thúc sao? Sắp đến đợt bầu cử rồi, uy tín của Thanh Sơn trong thôn rất cao. Con nghĩ anh ta sợ Thanh Sơn cướp mất vị trí trưởng thôn cho nên mới nghĩ ra cách ác độc này để hại cả nhà chúng ta.”

Trương Manh không ngờ rằng người trong một thôn mà cũng đấu đá thế này, lần này cũng coi như cô được mở mang tầm mắt.

“Tóm lại là Lâm Đại Phát rất khả nghi. Tôi nghi ngờ rằng cái chết của Đại Hoa có liên quan đến anh ta.” Cô nhìn bọn họ nói.

Vẻ mặt của người nhà họ Lâm đều là không thể làm gì.

“Biết thì thế nào chứ. Người ta không chịu nhận thì chúng tôi cũng không có cách nào. Cảnh sát đến rồi chúng ta bảo sau lưng Lâm Đại Phát có ba nữ quỷ đi theo, nhưng cảnh sát phải tin chúng ta thì mới được.” Nói rồi, Lâm Thanh Sơn ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Nhìn cả nhóm người đều vì vấn đề này mà sốt ruột đến sắp bứt tóc, cô chợt nghĩ ra một cách.

“Có lẽ tôi nghĩ ra cách có thể đánh bại trưởng thôn Lâm của mọi người rồi.”

“Cách gì?” Cả nhóm người đồng thanh.

“Không lâu nữa mọi người sẽ biết thôi. Mọi người gọi cảnh sát đến đây đi, sau đó đưa bọn họ đến nhà Lâm Đại Phát là được. Tôi ở đó chờ mọi người.” Cô tỏ vẻ bí mật nhìn về phía bọn họ cười, rồi quay người đi ra ngoài.

“Đồng chí Trương này có được không vậy? Đến lúc đó đừng để cho Lâm Đại Phát phản ngược lại đó. Chúng ta mà bị anh ta để mắt đến thì sẽ thảm lắm.” Lâm Thanh Sơn hoài nghi nhìn bóng lưng rời đi của Trương Manh, bàn bạc với người nhà mình.

Vừa nói dứt lời, anh ta bị mẹ ruột gõ một cái thật mạnh lên đầu.

“Ai da, mẹ à. Sao mẹ lại gõ đầu con chứ? Đau quá.”

Bà cụ Lâm ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Muốn gõ cho con tỉnh ra đấy. Dám nghi ngờ đại tiên, có phải con không muốn sống nữa không?”

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play