Chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm, Trương Manh đã đi rồi nên đương nhiên không biết được. Bây giờ cô đang một mình lén đến ngoài cổng nhà Lâm Đại Phát rình.
Nói nữa thì cũng thật kỳ lạ. Trong thôn này, tên Lâm Đại Phát rõ ràng muốn hô mưa gọi gió gì cũng được, vậy mà lại ở một mình.
Cô trông chừng bên ngoài cổng nhà anh ta nửa tiếng, nhìn thấy người này tự nấu cơm, vừa ăn vừa uống rượu. Thỉnh thoảng còn uống rồi ngân nga mấy bài tình ca, nghe thấy muốn điếc cả tai.
Trong lúc nhìn lén, cô phát hiện ra ba nữ quỷ đi theo anh ta lúc sáng đều đang đứng ngoài cổng.
Đúng lúc này, ba nữ quỷ đang canh giữ ngoài cổng nhà Lâm Đại Phát đồng thời quay đầu nhìn về phía Trương Manh.
Cô đang núp ở chỗ tối thấy vậy thì cứng người, sao cô lại cảm thấy ba nữ quỷ này hình như đang nhìn mình. Chẳng lẽ việc cô lén trốn ở nơi này đã bị bọn họ phát hiện sao?
Cô còn chưa suy nghĩ kỹ càng, bất chợt không khí quanh cô lạnh xuống, luồng âm khí rất lớn tản ra bên người cô.
Trương Manh quay đầu lại nhìn ba nữ quỷ trước mặt. Vì không nói được, cho nên bọn họ chỉ có thể khóc lóc nhìn cô.
Cho dù là người hay quỷ, cô đều rất sợ nhìn thấy người ta khóc.
Cô nhìn ba nữ quỷ khóc vừa đáng sợ, vừa thảm thiết như vậy càng không chịu nổi.
“Ba người đừng khóc mà. Tôi biết ba người bị Lâm Đại Phát hại chết. Yên tâm đi, tôi sẽ báo thù cho ba người.”
Ba nữ quỷ nghe thấy cô nhắc đến ba chữ Lâm Đại Phát, ba cặp mắt chứa đầy thù hận đồng loạt nhìn về phía anh ta.
Nhìn dáng vẻ oan khuất khó bỏ của bọn họ, cô lập tức nghĩ đến thuật yểm bùa mình vừa mới học được từ quyển sách mới đọc, đúng lúc đêm qua cô vừa vẽ mấy lá.
“Có phải ba người muốn nói chuyện không?” Ba nữ quỷ lập tức gật đầu.
Trương Manh tức khắc lấy ra ba lá bùa hồi hình.
“Ba lá bùa này do tôi tự vẽ, có thể tạm thời cho ba người mở miệng nói chuyện như người.”
Bọn họ vừa nhìn thấy ba lá bùa trên tay cô thì mắt tức thì lộ vẻ khát khao. Bọn họ đồng thời vươn tay về phía Trương Manh, kết quả là còn chưa chạm được vào đồ trên tay cô thì đã bị ngọc bội cô đeo trên cổ bất chợt phát ánh sáng vàng, đánh bay các cô ấy một đoạn khá xa.
Trương Manh cúi đầu nhìn miếng ngọc bội mình đeo trên cổ, chớp chớp mắt.
Một lát sau, ba nữ quỷ bị thương lại bay đến trước mặt cô một lần nữa. Nhưng mà lần này ba người không dám đến gần cô nữa.
Tuy cô không biết miếng ngọc bội đeo trên cổ có tác dụng gì, nhưng mà bọn họ bị ngọc bội trên cổ cô làm cho bị thương, theo lý thì cô nên xin lỗi: “Thật ngại quá. Ba người không bị thương chứ?”
Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ nhìn miếng ngọc bội cô đeo trên cổ, đồng loạt lắc đầu.
Trương Manh muốn đưa ba lá bùa hồi hình vào tay các cô ấy. Kết quả là vì bọn họ vừa mới ăn đau từ ngọc bội nên không dám đến gần cô. Cô bước đến thì bọn họ lập tức lùi lại.
Thấy vậy, cô đành phải nhét miếng ngọc bội xuống dưới lớp áo.
Lúc này, ba nữ quỷ mới dám chầm chậm đến gần.
Trương Manh dán ba lá bùa lên người các cô ấy. Chỉ một lát sau, chuyện kỳ tích đã xảy ra. Vốn cơ thể của ba nữ quỷ hơi trong suốt, bây giờ đã hoàn toàn có hình dạng, hơn nữa còn có thể mở miệng nói chuyện.
“Đồng chí này, cảm ơn cô đã giúp ba chúng tôi.” Trong số đó, có một nữ quỷ nhẹ nhàng cảm ơn cô.
“Tôi không cần cảm ơn. Nhưng mà các cô có thể nói cho tôi biết mình có mối thù gì với Lâm Đại Phát không? Tôi thấy các cô cứ đi theo sau lưng anh ta, dáng vẻ như muốn giết mà không giết được. Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Một nữ quỷ khác ở khoé miệng tím bầm một mảng, hẳn là cô ấy đã bị đánh đập dã man. Cô ấy vừa nghe Trương Manh hỏi thì lập tức oán hận nhìn Lâm Đại Phát bên trong đáp: “Giết người thì đền mạng, chúng tôi muốn lấy mạng anh ta. Vốn dĩ ba người chúng tôi thành ra thế này đều là do anh ta làm hại. Lâm Đại Phát mặt người dạ thú, anh ta lợi dụng chức vụ của mình, không chỉ cưỡng hiếp chúng tôi mà còn giết chết. Chúng tôi sẽ không tha cho anh ta, chúng tôi muốn lấy mạng anh ta.”
“Đúng vậy. Tên súc sinh Lâm Đại Phát làm nhục rồi còn giết chết chúng tôi. Đáng giận nhất chính là không biết anh ta lấy đâu ra một cái bùa hộ mệnh, ngày nào cũng đeo trên người. Chúng tôi chỉ cần đến gần anh ta thì bùa hộ mệnh đó sẽ mở ra.”
Lúc này, Trương Manh rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao ba người vẫn luôn lởn vởn bên anh ta.
“Ba người có muốn báo thù không?”
Ba nữ quỷ đồng loạt nhìn về phía cô.
“Đồng chí, cô có thể giúp chúng tôi giết Lâm Đại Phát sao?” Có một nữ quỷ kích động nhìn cô.
“Tôi không thể giúp các cô giết anh ta, nhưng mà chúng ta có thể khiến cho anh ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Anh ta giết nhiều người như vậy, đời này nếu không bị phán tử hình, thì cũng đừng nghĩ có thể ra khỏi ngục tù.”
Ba nữ quỷ nghe cô phân tích xong thì bàn bạc một lát. Sau đó lại bay đến trước mặt cô đưa ra đáp án đã quyết định.
“Đồng chí Trương, chúng tôi đồng ý hợp tác với cô.”
Trương Manh vui vẻ, có sự giúp đỡ của ba nữ quỷ này, cô tin rằng vụ án này có thể nhanh chóng điều tra ra manh mối.
Đúng lúc này, cô thấy Trương Xuân Sinh dẫn mấy cảnh sát chậm rãi đi về bên này.
Cô nhìn thoáng qua Lâm Đại Phát đang uống rượu bên trong, nghiến răng đi đến chỗ anh ta đang ngồi.
“Anh là trưởng thôn Lâm à?” Cô đứng ngoài bậu cửa, bày ra vẻ mặt tươi cười duyên dáng hỏi anh ta.
Lúc này, anh ta có hơi men trong người nên hơi choáng váng.
Nhìn thấy một đồng chí nữ xinh đẹp như thế ngoài cửa, tim anh ta đập thình thịch nhưng lại không kiểm soát được tay chân.
“Phải, phải. Tôi chính là Lâm Đại Phát, trưởng thôn Lâm. Cô tìm tôi có việc gì? Mau vào nhà nói chuyện nào.” Anh ta cười dâm đãng vẫy tay với cô.
Cô ghê tởm rùng mình một cái, thầm mắng một tiếng quỷ háo sắc.
Đến gần Lâm Đại Phát, Trương Manh lập tức nhìn thấy bùa hộ mệnh anh ta mang trên người. Đó là loại bùa màu vàng thỉnh từ chùa.
“Cô ở đâu? Sao tôi chưa từng nhìn thấy cô lần nào?” Anh ta rót một ly rượu đưa cho cô.
Trương Manh liếc nhìn ly rượu đầy rượu, cười lạnh. Cái tên họ Lâm này không phải muốn chuốc say cô, sau đó làm chuyện bất chính đấy chứ. Thứ súc sinh.
“Trưởng thôn Lâm chưa từng nhìn thấy tôi cũng là chuyện bình thường. Vì tôi không phải người thôn này, tôi ở thôn khác sang đây thăm người thân. Tôi nghe nói trưởng thôn Lâm là người tốt nên muốn đến cầu xin. Xin trưởng thôn Lâm đối xử tốt với người thân của tôi một chút!”
Anh ta cười đáp ứng: “Không dám, không dám. Chỉ cần cô uống ly rượu này thì có muốn mạng tôi, tôi cũng đáp ứng.”
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT