“Trưởng thôn, bác cứ như vậy đi qua bên kia à?” Trương Manh chỉ hai tay trống không của ông ấy.
Trương Xuân Sinh cúi đầu nhìn bản thân: “Tiểu Manh, lời này của cháu buồn cười quá, bác không đi như vậy thì còn muốn làm sao?”
“Ý của cháu không phải cái này, ý cháu là lẽ nào bác đi nói với bọn họ, vốn dĩ bác có thể tìm được hai chứng cứ này là vì bác tìm được một bà đồng tới hỏi Đại Hoa đã chết, là Đại Hoa đã cho bác hai manh mối đó, bác cảm thấy người trong đồn công an sẽ tin tưởng những lời này của bác sao?”
Nghe Trương Manh hỏi như vậy, trong một lúc Trương Xuân Sinh không thể tìm được câu trả lời, chỉ có thể trừng mắt với cô.
“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ không nói cái gì hết? Như vậy không phải vĩnh viễn cũng không thoái được hiềm nghi à.” Trương Xuân Sinh vò đầu, sốt ruột hỏi.
Lúc này Trương Manh nghĩ tới Hoàng Thanh Thiên đang bị cô giấu trong túi tiền.
“Có lẽ cháu có biện pháp.” Cô khẽ mỉm cười.
Trương Xuân Sinh và bà cụ Lâm đồng thời nhìn cô, chờ cô giải thích.
Kết quả đợi một hồi chỉ chờ được một câu của Trương Manh: “Không sao, trưởng thôn, bác đi tới đồn công an nói hai manh mối vừa rồi cho người bên kia đi.”
Trương Xuân Sinh xem không hiểu: “Không phải chứ, Tiểu Manh, không phải cháu vừa mới kêu bác đừng có đi như vậy qua đồn công an bên kia à, sao bây giờ lại kêu bác đi.”
“Tóm lại bác cứ nghe theo lời cháu là được, bảo đảm bác sẽ không xảy ra việc gì.”
Trương Xuân Sinh đầy nghi ngờ nhìn chòng chọc cô một lúc, cuối cùng thật sự không nhìn ra được gì từ trên mặt Trương Manh, đành phải từ bỏ, ngoan ngoãn đi đến đồn công an.
Lúc ông ấy vừa rời đi, Trương Manh lập tức lén lút thả Hoàng Thanh Thiên ra: “Hoàng Thanh Thiên, giúp tôi một chuyện, không phải Hoàng đại tiên cậu rất lợi hại à, lát nữa cậu cứ...”
Một người một chuột lông vàng lén lút trao đổi trong một góc ở nhà họ Lâm.
Trương Xuân Sinh đi chuyến này đến khi trời tối vẫn chưa trở lại, bà cụ Lâm ngồi chờ ở nhà không yên lòng, lại không dám thờ ơ bà đồng Trương Manh có bản lĩnh đành phải đi phòng bếp nấu cho cô một chén cơm khoai tím.
“Bà nội Lâm, cháu không ăn, bà ăn đi.” Muốn cô ăn chén cơm này ngay trước mặt một bà cụ thì cô thật sự không làm được.
Bà cụ Lâm lắc đầu: “Bà không đói bụng, đại tiên, cháu nói xem con rể bà đi ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa trở lại, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tất nhiên Trương Manh không đụng đến chén cơm khoai tím kia, hiện tại ở thời kỳ này, đừng xem đây chỉ là một chén cơm khoai tím, đây có thể là lương thực cứu mạng đối với một số gia đình. Mặc dù Trương Manh mới tới nơi này chưa đến một ngày nhưng cô vẫn nhìn ra được nhà họ Lâm thật sự rất túng thiếu.
“Bà nội Lâm, bà đừng lo, bọn họ sẽ nhanh chóng trở lại.” Cô vừa dứt lời, đột nhiên cửa nhà họ Lâm bị người ta mở ra, đi tuốt ở đằng trước chính là Lâm Xuân Sinh, sau lưng ông ấy còn có mấy người, có lẽ là người nhà họ Lâm.
“Đã trở về, thật sự đã trở về. Đại tiên, cháu thật lợi hại.” Bà cụ Lâm nhìn thấy người nhà trở về, lại lạy Trương Manh một cái.
Sau khi cô bị bà ấy lạy mấy lần đã không muốn ngăn cản nữa, dù sao người ta thích lạy thì để cho người ta lạy thôi, cô nói nhiều hơn nữa họ cũng không nghe.
Bà cụ Lâm chạy ra sân kéo tay ông cụ Lâm hỏi: “Sao mọi người đi lâu như vậy, mấy người bên đồn công an không làm khó mọi người chứ?”
“Không có gì, chuyện đã sắp giải quyết xong nên hôm nay chúng tôi mới về trễ một chút. Bà đi nấu ít đồ ăn, cả ngày nay con trai với con dâu đều không ăn cái gì.” Ông cụ Lâm dặn dò.
Bà cụ Lâm không chịu đi, vừa nghe thấy có tin tức tốt thì vội vàng truy hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi người mau nói cho bà già này biết, muốn tôi vội chết phải không?”
Ông cụ Lâm cười nói: “Phía bên cảnh sát đã tìm được hung khí giết người ban đầu, còn nữa hôm nay không biết những cảnh sát kia xảy ra chuyện gì, một đám ai cũng thấy được Đại Hoa, còn bảo Đại Hoa nói cho bọn họ đặc trưng của người giết cô ấy, cho nên cảnh sát tra xét trên người tôi và các con một lượt, xác định chúng tôi không có điểm đặc trưng nó nên thả đi.”
“Ôi chao, nhất định là đại tiên đã làm chuyện này, đúng là đại tiên sống.” Bà cụ Lâm vội vàng chạy về phía Trương Manh, lại lạy cô một cái.
“Đại tiên, chắc chắn là cháu làm đúng không, chao ôi, cháu thật sự là đại tiên, cám ơn cháu đã cứu người nhà của bà.” Bà cụ Lâm lạy Trương Manh ba cái liên tục.
“Bà nó, đây là xảy ra chuyện gì?” Ông cụ Lâm vẫn chưa biết chuyện con rể tìm bà đồng Trương Manh cho nhà bọn họ. (
App TYT)
Bà cụ Lâm thấy bạn già hỏi, nhanh chóng nói rõ một năm một mười chuyện mới xảy ra trước đây cho ông ấy.
Ngay lập tức, ánh mắt ông cụ Lâm nhìn Trương Manh đã thay đổi, con trai và con dâu nhà họ Lâm đứng ở cửa cũng nghe thấy chuyện này, đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó tin.
Rõ ràng cô gái đứng trước mặt bọn họ này còn nhỏ hơn cả bọn họ nhưng người ta lại có bản lĩnh cao cường như vậy.
“Chuyện đó... mọi người, mọi người đừng nhìn cháu như vậy, cháu cũng giống mọi người chỉ là người bình thường thôi.”
Thấy bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi giống như đang nhìn một con hổ, Trương Manh ngượng ngùng giải thích.
“Tiểu Manh, bác không biết cháu dùng cách nào để cho những cảnh sát kia thấy được quỷ hồn của Đại Hoa. Chẳng qua bây giờ bọn họ đã tin rồi, cháu nói tiếp theo nên làm thế nào đây?”
Trải qua chuyện này, Trương Xuân Sinh đã hoàn toàn xem Trương Manh là ân nhân cứu mạng của nhà mẹ vợ ông ấy.
“Không phải đó là việc của cảnh sát à, cháu cũng không phải là cảnh sát.” Trương Manh nhíu mày.
Sao cô lại có cảm giác giống như bản thân đã chọc phải một chuyện rắc rối không thể thoát ra thế này.
“Tiểu Manh, bác đồng ý với cháu, chỉ cần cháu giúp nhà mẹ vợ của bác vượt qua cửa ải khó khăn này, bác sẽ bảo người viết nhiều công điểm hơn cho nhà cháu, hằng năm để nhà cháu nhận nhiều hơn một gánh lương thực, thế nào?”
“Vậy... được rồi.” Thật ra thì một gánh cũng rất nhiều, cô luyến tiếc từ chối một điều kiện tốt như vậy.
Khóe miệng Trương Xuân Sinh lập tức nhếch lên, ngay lúc này, Hoàng Thanh Thiên đi ra ngoài làm việc nhân lúc mọi người không chú ý lại chui vào ba lô trên lưng của cô một lần nữa.
“Mệt chết bản đại tiên, Tiểu Manh Manh, cô hài lòng với kết quả bản đại tiên làm chứ?” Hoàng Thanh Thiên dùng truyền âm trao đổi với Trương Manh.
Trương Manh vừa mỉm cười nghe người nhà họ Lâm nói chuyện, vừa truyền âm nói chuyện với Hoàng Thanh Thiên trong ba lô: “Làm rất tốt.”
Hoàng Thanh Thiên đắc ý hừ một tiếng: “Tôi còn có một chuyện tốt hơn, có liên quan đến ma nữ Đại Hoa kia, hình như tôi đã biết ai giết cô ấy.”
“Cậu biết? Là ai thế?” Trương Manh không hề nghĩ tới Hoàng Thanh Thiên đi ra ngoài một vòng lại có thể mang về cho cô một tin tức có ích như vậy.
“Là người của thôn này, cụ thể là ai thì tôi chưa tra được.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, Hoàng Thanh Thiên, manh mối cậu cung cấp rất có tác dụng.”
Bởi vì không tra ra được hung thủ là ai nên Hoàng Thanh Thiên đang mất mác, không nghĩ tới lại nghe thấy lời khen ngợi của Trương Manh, cặp mắt chồn lông vàng giấu trong ba lô tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
From TYT & Thảo Vân Team