Từ trong phòng nhà họ Lâm có một bà cụ tuổi già sức yếu đi ra: “Xuân Sinh tới à, sao hôm nay cũng tới thế? Thanh Nhi đâu rồi? Sao con bé không đi cùng?”

Trưởng thôn Trương tên là Trương Xuân Sinh.

Trương Xuân Sinh lập tức đi tới đỡ bà cụ đang lảo đảo: “Thanh Nhi không đến, bận việc ở nhà nên không thể rời đi được. Mẹ, lần này con qua đây có dẫn theo một người, cô ấy có cách giải quyết chuyện kia của nhà chúng ta.”

Vừa nghe thấy Trương Xuân Sinh nhắc tới chuyện kia, bước chân bà cụ từ từ dừng lại.

“Chính là cô ấy?” Bà cụ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Trương Manh ở phía sau.

“Không sai, mẹ, là cô ấy, đây là cô gái trong thôn con, có một ít bản lĩnh.” Lúc này vì tránh hiềm nghi, Trương Xuân Sinh cố gắng nói hơi mơ hồ.

Bà cụ Lâm cũng không phải là người hồ đồ, vừa nghe thấy những con rể nói như vậy thì biết ngay, thái độ cũng thay đổi: “Đại tiên, cháu là đại tiên đúng không? Thật tốt quá, mấy năm này bởi vì việc bài trừ tư duy, văn hóa, thói quen và phong tục cũ mà bây giờ rất khó tìm được đại tiên như cháu tới làm việc.”

Trương Manh nhìn bà cụ ngay cả đứng cũng hơi lảo đảo, cô vội vàng tiến lên đỡ phía bên kia: “Bà nội Lâm, bà đừng nói chuyện, cháu cho bà một lá bùa, bà đeo lên sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Bà cụ Lâm không nói hai lời nhận lá bùa cô đưa, hơn nữa không hề do dự đeo lên người.

Giây phút đeo bùa lên, bà ấy có thể cảm nhận rõ ràng dường như cảm giác nặng nề luôn đè nặng trên bả vai mình đã biến mất, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Đại tiên, đại tiên, đại tiên, nhất định cháu phải cứu người nhà của bà.”

Bà cụ Lâm cảm nhận được chỗ tốt, hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng bản lĩnh của cô gái trước mặt.

Bà ấy quỳ lạy Trương Manh, cô sợ hết hồn, vội vàng cùng Trương Xuân Sinh đỡ bà cụ lên: “Bà nội Lâm, chúng ta cứ nói chuyện thật tốt, ngàn vạn lần đừng quỳ lạy, dáng vẻ này của bà sẽ khiến cháu tổn thọ mất.”

“Đúng vậy, mẹ, có chuyện gì thì chúng ta cứ nói với nhau, tuổi mẹ đã lớn như vậy, quỳ tới quỳ lui sẽ khiến cơ thể không chịu nổi.” Trương Xuân Sinh cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ bà cụ Lâm.

Bà cụ Lâm đứng lên: “Ừ, lần sau mẹ sẽ không làm vậy nữa.”

“Đại tiên, mời vào.” Bà cụ Lâm đầy nhiệt tình mời Trương Manh vào nhà họ Lâm.

“Mẹ, mấy người anh cả đâu rồi, sao chỉ có mình mẹ ở nhà vậy?” Trương Xuân Sinh nhìn bốn phía nhà cửa, lúc này mới phát hiện trong nhà chỉ có một mình mẹ vợ của ông ấy.

Bà cụ Lâm rót cho Trương Manh một ly nước, nghe thấy con rể hỏi thì thở dài: “Còn có thể đi đâu, bọn nó đi đến đồn công an rồi. Bởi vì chuyện xác chết kia mà hiện tại tất cả người trong thôn đều cho rằng nhà chúng ta giết chết cô gái đáng thương đó.”

“Không phải chuyện này vẫn chưa điều tra ra sự thật à, sao bọn họ có thể nghĩ như vậy?” Trương Xuân Sinh nghe xong, tức giận thở phì phò quay ra bên ngoài mắng lớn.

Bà cụ Lâm thở dài một tiếng, đặt ly nước đã rót xong trước mặt Trương Manh: “Đại tiên, bà đảm bảo với cháu, cái xác chết kia thật sự không phải người nhà bà làm hại, chúng ta cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện trong đất nhà chúng ta.”

“Cháu biết không phải nhà bà làm chuyện này.”

Mới vừa rồi khi bước vào căn nhà, cô phát hiện nhà này chỉ dính vào một ít xui xẻo, không có oán khí, có thể thấy cái xác chết mới đào lên được kia cơ bản không liên quan đến người nhà này.

Bà cụ Lâm lập tức rơi nước mắt nắm lấy tay Trương Manh: “Đại tiên, vẫn là cháu tin tưởng người nhà bà. Cháu không biết đâu, hiện tại tất cả mọi người trong thôn đều cho rằng nhà bà giết hại xác chết kia, chuyện này sao có thể chứ!”

Trương Xuân Sinh sợ mẹ vợ đau lòng quá xảy ra chuyện xấu, vội vàng tiến lên an ủi: “Mẹ, mẹ đừng quá đau buồn, nhất định chuyện này sẽ được phơi bày ra ánh sáng, mẹ thả lỏng tâm trạng một chút, đừng khiến cơ thể bị bực tức.”

“Tiểu Manh, chuyện này cháu có cách gì không?” Trương Xuân Sinh thấy không khuyên được mẹ vợ, hết cách đành phải cho Trương Manh một ánh mắt cầu cứu.

“Cởi chuông phải do người buộc chuông, nếu chuyện này có liên quan đến xác chết được đào lên thì tất nhiên sẽ tìm cô ấy để giải quyết.” Trương Manh nhìn ông ấy, chậm rãi mở miệng.

Trương Xuân Sinh nghe rất mơ hồ: “Không phải, sau bác nghe không hiểu, người ta cũng đã chết rồi, làm sao giúp chúng ta giải quyết chuyện này được.”

“Rất đơn giản, cháu sẽ mời cô ấy nhập vào người, cô ấy có oan khuất hay yêu cầu gì, mọi người cứ dựa theo đó mà làm, cháu nghĩ nếu cô gái này bị hại thì chính cô ấy cũng muốn mang hung thủ ra công lý.”

Trương Manh lấy ra một đống đồ từ trên người rồi mang lên, hỏi bà cụ Lâm tên và ngày sinh nhật của cô gái kia. Ngay sau đó, cô nằm xuống bàn, trong miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì, đột nhiên cái bàn cô đang nằm lung lay kịch liệt.

Không lâu sau, Trương Manh nấc một tiếng thật lớn.

“Thật xin lỗi, bởi vì chuyện của cháu đã liên lụy đến một nhà mọi người.” Lúc này Trương Manh như hoàn toàn biến thành một người khác, giọng nói mềm mại.

“Đại Hoa, bà nội Lâm không trách cháu, cháu mau nói cho bà biết là ai đã hại chết cháu, với cả người nào đã chôn cháu ở nhà bà nữa.” Bà cụ Lâm kích động tiến lên nắm lấy cánh tay của Trương Manh.

Đột nhiên Trương Manh bật khóc: “Cháu cũng không biết là ai đã hại chết cháu, cháu chỉ nhớ năm ngoái sau khi tan ca về nhà, lúc đi ngang qua một ruộng bắp thì đột nhiên có một người đàn ông chạy ra từ bên trong lôi cháu vào trong ruộng bắp, sau đó còn dùng đá đánh ngất cháu, đến lúc cháu tỉnh lại thì đã thấy mình đang bay khắp nơi rồi.”

“Vậy bây giờ phải làm sao mới được? Nếu không tìm được hung thủ thì người nhà của bà không thể rửa sạch hiềm nghi được.”

“Không phải, cháu biết hung khí giết cháu ở nơi nào, cháu có thể nói cho mọi người, còn nữa cháu nhớ trên cánh tay của người đàn ông giết cháy có một vết sẹo như bị bàn ủi nung, mọi người có thể căn cứ vào điểm này để tìm ra hung thủ giết cháu.”

“Còn nữa không?” Trương Xuân Sinh cố ghi nhớ, đột nhiên thấy Trương Manh bò dậy khỏi bàn thì sốt ruột truy hỏi.

“Đừng gọi nữa, cô ấy đã rời đi rồi.” Trương Manh ngẩng đầu nhìn ông ấy.

Trương Xuân Sinh sợ hết hồn, dưới chân lùi lại hai bước, dè dặt gọi Trương Manh: “Cháu là Trương Manh?”

Trương Manh ném cho ông ấy một cái liếc mắt xem thường, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

Lần này để cho quỷ nhập vào người cô, hiện tại cả người cô hơi không thoải mái, cơ thể giống như bị búa gõ một trận.

“Nếu cô ấy đã nói cho mọi người những manh mối này thì mọi người cứ dựa theo đó đi tìm là được.”

Cô phát hiện lúc cô bị quỷ nhập vào người, bản thân vẫn giữ được một tia ý thức thuộc về mình.

“Mẹ, mẹ ở đây nhìn, con đi đồn công an bên kia nói những manh mối này cho công an!” Trương Xuân Sinh nói với bà cụ Lâm.

“Chờ một chút.” Thấy ông ấy muốn chạy đi, Trương Manh lập tức mở miệng kêu lại.

Trương Xuân Sinh nhìn cô đầy khó hiểu: “Tiểu Manh, cháu kêu bác dừng lại để làm gì?”

From TYT & Thảo Vân Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play