“Vậy ý của ông là thà làm mất lòng cậu Gia Bảo nhưng chúng ta vẫn phải rời đi sao?” Ánh mắt của ông chủ bán đồ cổ sáng lên, cảm thấy lời Dư Kim nói rất hợp lý.

“Đúng vậy, nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên quá mạnh. Chúng ta ở đây làm mất lòng nhà họ Tô thì thà làm mất lòng Trần Gia Bảo còn hơn.” Ngay cả “cậu Gia Bảo” mà Dư Kim cũng không buồn gọi mà nói thẳng tên Trần Gia Bảo.

Mọi người xung quanh ở đây có không ít người cùng suy nghĩ với Dư Kim, họ đều cảm thấy dù cậu Gia Bảo có mạnh thì chắc chắn vẫn không phải là đối thủ của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên. Ngay lập tức, ý định rời khỏi bữa tiệc lan ra tràn đầy trong lòng mọi người nhưng không ai muốn làm con chim đầu đàn, không ai muốn là người đầu tiên đứng ra rời khỏi.

Trong lòng Thành Trung nổi lên linh cảm xấu, vẻ mặt ông ta thâm trầm, đáng sợ.

Miêu Hữu Bằng và Tiêu Hậu Thức cười đắc ý, kiểu tình huống này đúng là thứ mà bọn họ mong muốn.

Đợi sau khi những người trong tầng lớp thượng lưu của xã hội này rời khỏi bữa tiệc như trốn ôn dịch thì danh tiếng như mặt trời lúc trưa của Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ bị tổn hại, thậm chí còn có thể trở thành trò cười. Đây là đòn áp đảo tinh thần của nhà họ Tô với Trần Gia Bảo.

Diệp Trường Nhạc đứng trong đám người nghe thấy tất cả tiếng nghị luận của mọi người, trong lòng ông ta thầm gật đầu. Lúc trước ông ta bắt Diệp Ngọc Trâm rời xa Trần Gia Bảo là do tránh để nhà họ Diệp vì đi lại thân thiết với Trần Gia Bảo mà bị nhà họ Tô giận cá chém thớt.

“Xem ra mình tuy đã lớn tuổi nhưng ánh mắt vẫn nhìn xa trông rộng như lúc trước, có thể phòng ngừa cẩn thận.”

Trong lòng Diệp Trường Nhạc cười đắc ý, ông ta không khỏi vuốt râu, rung đùi. Bỗng nhiên khóe mắt ông ta vô tình nhìn thấy Diệp Ngọc Trâm và Mạnh Nhược Tình đứng trong đám đông, thoáng chốc cả người chấn động.

“Ngọc Trâm sao? Làm sao nó lại ở chỗ này, chẳng lẽ nó trộm chuồn ra sao?” Trong nháy mắt Diệp Trường Nhạc liền đoán ra, chắc chắn Diệp Ngọc Trâm nghe nói tối nay Trần Gia Bảo mở tiệc nên mới không nhịn được mà trộm chuồn đến đây.



Diệp Trường Nhạc vỗ đùi, oán hận nói: “Đúng là con gái hướng ngoại mà. Nó trộm chuồn ra đến gặp Trần Gia Bảo không phải đẩy nhà họ Diệp vào trong hố lửa sao? Nếu để nhà họ Tô biết được mối quan hệ giữa Ngọc Trâm và Trần Gia Bảo thì nhà họ Diệp chắc chắn phải nhận sự trả thù của nhà họ Tô, không được, bây giờ mình phải ra tay mang Ngọc Trâm rời đi.”

Diệp Trường Nhạc đang định đi đến mang Diệp Ngọc Trâm rời khỏi thì bỗng nhiên Trần Gia Bảo uống hết ly rượu vang trong tay đứng lên, nhìn Miêu Hữu Bằng tò mò hỏi: “Vì sao người nhà họ Tô phái ông tới thành phố Hòa Bình vậy? Không lẽ nhà họ Tô đã yếu đến mức không còn ai sao?”

“Trần Gia Bảo, ý của cậu là gì? Ở trước mặt nhà họ Tô của Trung Thiên, cậu hoàn toàn không có tư cách để ngông cuồng ngạo mạn như vậy.” Sắc mặt Miêu Hữu Bằng hơi thay đổi. Mặc dù ông ta biết Trần Gia Bảo là cường giả cấp bậc Tông Sư, nhưng ông ta cũng là người đại diện cho nhà họ Tô của Trung Thiên, Trần Gia Bảo dám to gan nói chuyện với ông ta như vậy, điều đó đồng nghĩa với việc anh đang xúc phạm đến quyền uy của nhà họ Tô của tỉnh Trung Thiên.

Trần Gia Bảo hơi thất vọng, đáp: “Nếu “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô các người không tới, vậy thì thật đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì?” Miêu Hữu Bằng sửng sốt, sau đó cười khẩy một tiếng, khinh thường nói: “Nếu “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô ở tỉnhTrung Thiên chúng tôi tập hợp với nhau thì cậu làm gì có cơ hội được đi dạo nhàn nhã và uống rượu vang đỏ ở đây chứ?”

Nói xong, Miêu Hữu Bằng liền thấy tức giận, ban đầu nhà họ Tô có tổng cộng tám vị cường giả cấp bậc Tông Sư, được gọi chung là “Bát đại hộ pháp” có uy phong rất lớn ở tỉnh Trung Thiên. Không ngờ lại có hai vị lần lượt bị Trần Gia Bảo giết ở tỉnh Hòa Bình, chuyện này không những làm tổn thất uy danh của nhà họ Tô ở Trung Thiên mà còn khiến “Bát đại hộ pháp” trở thành “Lục đại hộ pháp”.

Thâm thù đại hận như vậy, nếu không phải trước đó hai ngày “Lục đại hộ pháp” có nhiệm vụ khác, bị trì hoãn mất hai ngày thì bây giờ e là “Lục đại hộ pháp” đã tề tựu ở thành phố Nam Định để giết Trần Gia Bảo rồi. Và buổi yến hội này cũng sẽ trở thành buổi truy điệu cho Trần Gia Bảo!

Mặc dù đối phương đã nói ra những lời khiêu khích, nhưng Trần Gia Bảo lại chỉ nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười bỡn cợt, nói: “Đương nhiên là đáng tiếc rồi. Nếu chỉ giết mỗi ông mà không giết sáu vị Tông Sư kia, thì ông không cảm thấy rất đáng tiếc thay cho tôi sao?”

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều xôn xao cả lên. Chẳng lẽ Trần Gia Bảo tự cho rằng mình có thể giết được “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô ở Trung Thiên sao? Mặc dù Trần Gia Bảo cũng là một cao thủ lợi hại, hơn nữa trông anh còn có vẻ là một người rất mạnh trong số các Tông Sư, nhưng dù sao thì đối phương cũng có tới sáu vị Tông Sư lận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play