Ngay cả cô cũng rất khó khăn mới nhân bữa tiệc này mà thuận theo tự nhiên khiến người khác hiểu lầm mình là người phụ nữ của anh Gia Bảo, cực kỳ thỏa mãn thói hư vinh của một cô gái. Vì vậy cô cực kỳ quan tâm đến bữa tiệc này, bây giờ thấy Tiêu Hậu Thức và người của nhà họ Tô đến quấy rối nên trong lòng rất tức giận.

“Yên tâm đi. Dù là Tiêu Hậu Thức hay là nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên thì anh Gia Bảo của cô cũng chắc chắn sẽ dạy dỗ bọn họ một chút để cô xả giận.” Hồng Liên cười giơ tay sờ khuôn mặt bóng loáng, trắng nõn của Hoàng Thiên Hạnh.

Hoàng Thiên Hạnh biết ý định trong lòng bị nhìn thấy nên thoáng chốc cực kỳ xấu hổ.

Trần Gia Bảo nhấp nhẹ một hớp rượu, liếc mắt xem xét Tiêu Hậu Thức. Anh không nói gì nhưng trong mắt hiện rõ vẻ khinh thường.

Tiêu Hậu Thức thoáng chốc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc nãy ông ta nói mối thù còn tự thấy đã nói rất rõ ràng. Cuối cùng ông ta chỉ đổi lấy sự khinh thường của Trần Gia Bảo, thậm chí ngay cả hai người phụ nữ bên cạnh anh cũng đang cười hì hì đùa giỡn.

“Chẳng lẽ ở trong mắt bọn họ đây chính là một vở hài kịch sao?”

Trong lòng Tiêu Hậu Thức bốc lên cơn giận ngùn ngụt, hận bây giờ không thể xông lên khiến Trần Gia Bảo quỳ gối trước mặt mình cầu xin tha thứ. Nhưng ông ta biết rất rõ sự chênh lệch như trời với đất giữa mình và Trần Gia Bảo, ông ta cắn răng chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh cao giọng nói: “Tôi xin long trọng giới thiệu người này đến từ nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên – ông Miêu Hữu Bằng.”

Lập tức ánh mắt xung quanh đều tập trung trên người Miêu Hữu Bằng, ngay cả Diệp Ngọc Trâm và Mạnh Nhược Tình cũng không nhịn được nhìn Miêu Hữu Bằng mấy lần.

Vẻ mặt Miêu Hữu Bằng rất kiêu căng, nhìn xung quanh một lượt. Sau khi ông ta nhìn thấy Diệp Ngọc Trâm và Mạnh Nhược Tình thì ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ, rồi cao giọng nói: “Mọi người, Trần Gia Bảo giết chết cậu chủ nhà họ Tô chúng tôi hơn nữa còn giết hai Tông Sư. Mối hận này lớn tận trời, nhà họ Tô chúng tôi thề chắc chắn sẽ giết chết Trần Gia Bảo, hơn nữa chỉ cần là người có quan hệ với Trần Gia Bảo đều sẽ ghi vào danh sách trả thù của nhà họ Tô. Vì vậy, tôi khuyên mọi người một câu cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt chính là nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc này tránh bị tai bay vạ gió. Tất nhiên, nếu ai muốn ở lại cũng được, dù sao đối với nhà họ Tô thì bóp chết một con kiến hay bóp chết mười con kiến cũng không khác gì nhau.”



Tuy mọi người đã nghe chuyện Tiêu Hậu Thức nói nhưng sau khi nghe lời nói của Miêu Hữu Bằng thì vẫn ồ lên một tràn. Dù sao Miêu Hữu Bằng cũng là người nhà họ Tô, có sức nặng hơn Tiêu Hậu Thức nhiều.

“Anh Dư Kim à, dù sao chúng ta cũng là người có máu mặt nên cũng không thể vì mấy câu đe dọa của thủ hạ nhà họ Tô mà chúng ta đã vội vàng hoảng hốt bỏ trốn được. Nói ra thật dọa người mà.” Một người chuyên kinh doanh đồ cổ nhỏ giọng nói với ông chủ.

Dư Kim là người đứng đầu ngành hoa quả thành phố Nam Định, lũng đoạn 70% nguồn cung ứng hoa quả nên có thể nói cực kỳ giàu có.

Dáng vẻ ông ta rất phúc hậu, trên khuôn mặt đầy thịt của ông ta, đôi mắt nhỏ bỗng trừng lên, nói: “Không đi á? Vậy ông muốn ở đây à? Ông không nghe thấy lời Tiêu Hậu Thức và Miêu Hữu Bằng nói à? Chỉ cần chúng ta ở lại đây thì chính là đối đầu với nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên, chẳng lẽ ông không muốn mở rộng kinh doanh đồ cổ à? Nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên là một con quái vật lớn cũng không phải người như chúng ta có thể đắc tội được.”

“Nhưng mà chúng ta cũng không thể trêu chọc cậu Gia Bảo được, nếu nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên là con rồng độc ác trong truyền thuyết thì cậu Gia Bảo chính là một con hổ mạnh mẽ. Bọn họ long tranh hổ đấu thì không sao nhưng loại tôm tép như chúng ta thì không chịu nổi sức ép này, đắc tội nhà nào cũng không có lợi.” Vẻ mặt ông chủ bán đồ cổ như ăn phải mướp đắng, đi không được mà ở lại cũng không xong.

Dư Kim bĩu môi nói: “Tuy chúng ta không thể làm mất lòng cậu Gia Bảo nhưng ông cũng đừng quên bây giờ cậu Gia Bảo là Bồ Tát bùn qua sông, bản thân cũng không dám đảm bảo điều gì. Dù người có võ công mạnh mẽ như anh ta cũng làm sao có thể là đối thủ của nhà họ Tô – một trong “Lục đại hộ pháp”

được. Trần Gia Bảo không thoát được một ải này của nhà họ Tô đâu nên dù chúng ta có làm mất lòng anh ta thì anh ta cũng có thể khiến chúng ta làm sao được?”

Bởi vì có hai vị Tông Sư nhà họ Tô đã chết trong tay Trần Gia Bảo nên “Bát đại hộ pháp” liền biến thành “Lục đại hộ pháp”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play