Trong tình huống cảnh giới của đôi bên chỉ hơn kém nhau vài phân, cộng thêm việc “Lục đại hộ pháp” cũng có lợi thế rất lớn về quân số, làm sao Trần Gia Bảo có thể là đối thủ của “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô được?

Mọi người đều đã từng thấy những kẻ kiêu ngạo, nhưng họ chưa từng thấy ai nào ngạo mạn như Trần Gia Bảo. Nhất thời tất cả mọi người đều choáng váng, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là sự kiêu ngạo của cậu Gia Bảo của tỉnh Hòa Bình?

Sự tức giận hiện lên giữa hàng lông mày của Miêu Hữu Bằng càng rõ ràng hơn, sau đó ông ta đột nhiên phản ứng lại, trong lòng không khỏi run sợ, chẳng lẽ Trần Gia Bảo muốn giết mình?

Nghĩ đến đây, Miêu Băng Bác trừng mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo, chỉ thấy nụ cười bỡn cợt trên môi anh, trong mắt anh còn lộ ra sát khí khiến cả người ông ta lập tức run rẩy.

Trước khi đến đây, ông ta luôn giữ ý nghĩ rằng mình là người đại diện của nhà họ Tô, hơn nữa dù hai bên có đánh nhau cũng sẽ không động tới một người đại diện như ông ta. Vì thế Miêu Hữu Bằng mới dám khiêu khích Trần Gia Bảo bằng đủ mọi cách như vậy. Nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sát khí của Trần Gia Bảo, ông ta mới nhận ra rằng chỗ này là tỉnh Hòa Bình, mà Trần Gia Bảo là Tông Sư của tỉnh Hòa Bình, nếu anh muốn giết ông ta thì quả thực là dễ như trở bàn tay. Đây là một sự áp đảo tuyệt đối về mặt sức mạnh, hoàn toàn không có bất cứ đạo lý gì.

Trong lòng Miêu Hữu Bằng chợt thoáng qua một nỗi tia sợ hãi, ông ta lập tức nói: “Tôi ở đây thay mặt nhà họ Tô thương lượng với cậu. Nếu cậu quy phục nhà họ Tô, phục vụ cho nhà họ Tô thì chủ nhân nhà chúng tôi có lẽ sẽ tha cho cậu một con đường sống.” Trần Gia Bảo cười tủm tỉm, nói: “Ông không có tư cách nói chuyện với tôi.”

Sắc mặt Miêu Hữu Bằng hơi thay đổi, đáp: “Tôi đại diện cho chủ nhân của nhà họ Tô. Bây giờ những gì tôi nói cũng tương đương với những lời mà chủ nhân nhà họ Tô nói!”

“Đại diện cho chủ nhân của nhà họ Tô ư?” Khóe miệng Trần Gia Bảo dần nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt, anh nói: “Vậy tôi muốn chủ nhân của nhà họ Tô chết, ông có thể chết thay không?”

“Chuyện này…” Miêu Hữu Bằng sửng sốt, nếu như Trần Gia Bảo thực sự muốn giết ông ta, đoán chừng ông ta sẽ không thể ngăn được dù chỉ một chiêu.

Đột nhiên, Miêu Hữu Bằng thấy Trần Gia Bảo tiến lên một bước, trong lòng ông ta lập tức thấy kinh hãi, lùi về sau hai bước theo bản năng, kéo giãn khoảng cách với Trần Gia Bảo càng lớn càng tốt. Đồng thời, ông ta còn vội vàng nói: “Cậu đường đường là một Tông Sư, còn tôi chẳng qua chỉ là một Thông U Hậu Kỳ. Cậu thân là Tông Sư lại đi động thủ với tôi, như vậy há chẳng phải là làm mất đi thân phận của bản thân sao?”

Vẻ châm biếm trên khuôn mặt của Trần Gia Bảo càng rõ nét hơn, với tư cách là một Tông Sư cao cao tại thượng, nếu anh bị một người đại diện sỉ nhục, coi thường bằng lời nói thì đó mới là thực sự mất đi thân phận của mình.



Anh hơi vung tay lên, một tia kiếm khí lập tức tụ lại ở đầu ngón tay, định đánh gãy một chân của Miêu Hữu Bằng trước rồi hẵng nói.

Sắc mặt Miêu Hữu Bằng lập tức trở nên trắng bệch, ngay cả Tiêu Hậu Thức cũng có một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ. Thậm chí, ngay cả đám đông xung quanh cũng có thể tinh ý nhận ra, bầu không khí ở hiện trường đã nồng nặc mùi súng đạn, gươm súng đã sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể đánh.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói lanh lảnh của Hồng Liên bỗng vang lên phía sau Trần Gia Bảo: “Anh Gia Bảo thân là một Tông Sư nổi tiếng của tỉnh Hòa Bình, đương nhiên anh ấy sẽ không thèm ra tay với ông.”

Trần Gia Bảo thấy hơi nghi hoặc, quay đầu nhìn Hồng Liên, ánh mắt hiện lên ý thăm dò.

Hồng Liên chớp mắt đầy tinh nghịch, đôi môi anh đào khẽ mở, làm khẩu hình “tất cả giao hết cho tôi”.

Trần Gia Bảo nhún vai, kiếm khí trên đầu ngón tay cũng lặng lẽ tiêu tán.

Miêu Hữu Bằng lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Trần Gia Bảo đã mang đến cho ông ta áp lực tâm lý cực lớn. Bây giờ đột nhiên được thả lỏng, ông ta mới phát hiện ra sau lưng mình đã đổ một tầng mồ hôi lạnh khiến chiếc áo ướt đẫm.

Tiêu Hậu Thức lau mồ hôi lạnh trên trán, bà nội nó chứ, mình đường đường là chủ nhân của một nhà, tại sao lại bị Trần Gia Bảo dọa sợ thành cái bộ dạng này chứ?

“Mặc dù anh Gia Bảo đây không thèm ra tay với ông, nhưng ông đã khiêu khích anh Gia Bảo như vậy thì không thể tha cho ông dễ dàng như vậy được.” Hồng Liên đã đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo, chiếc váy dạ hội đỏ rực như lửa cùng với dung mạo mê hoặc chúng sinh đã ngay lập tức khiến cô ta trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Trần Gia Bảo cũng không rõ Hồng Liên muốn làm gì, nhưng nếu Hồng Liên đã chủ động xuất đầu lộ diện một lần, vậy thì cứ để tùy theo ý cô ta đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play