Tiêu Hải Thư vừa dứt thì nói tiếp: “Nhưng mà, không biết không có
tội, nếu ai hiện giờ rời đi, thì nhà họ Tô của tỉnh Trung Thiên sẽ không trách.”
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lần lượt phản ứng
lại, buổi tiệc này tổ chức trên danh nghĩa của Trần Gia Bảo, giờ bọn họ
bỏ đi giữa chừng, há không phải là đang tát vào mặt ngài Bảo sao?
chỉ e sau hôm nay, ngài Bảo vang danh của tỉnh Hoà Bình sẽ trở thành trò cười mất thôi.
Khiêu khích, khiêu khích rõ ràng mà.
Mọi người theo phản xạ đều nhìn về phía Trần Gia Bảo, muốn xem Trần Gia Bảo sẽ có phản ứng gì.
Họ chỉ thấy Trần Gia Bảo ngồi một chỗ, vẻ mặt bình tĩnh cũng không
giống như giả vờ, dường như chuyện xảy ra bây giờ đều không liên quan
đến anh.
Nhưng ngược lại Hồng Liên ngồi cạnh anh lại rất có hứng thú nhìn tất cả chuyện đang xảy ra trước mặt.
Mọi người khẽ nhíu mày, không nhịn được mà nghĩ thầm: Chẳng lẽ đối
diện với việc nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên làm loạn thì người nổi tiếng
như Trần Gia Bảo cũng kinh hãi rồi?
“Ui chao! Ngọc Trâm à, lần này tình nhân nhỏ của cô gặp rắc rối rồi.” Ngược lại vẻ mặt Mạnh Nhược Tình vui sướng khi người gặp họa. Đối với
loại đàn ông bắt cá hai tay, cô ta rất thích nhìn Trần Gia Bảo nếm mùi
đau khổ.
“Đừng nói vớ vẩn, anh ấy không phải tình nhân nhỏ gì đó của tôi.” Diệp Ngọc Trâm đỏ mặt xì một cái.
Tình nhân thì nói là tình nhân còn gọi là tình nhân nhỏ, nghe như cô
ấy là trâu già gặm cỏ non vậy. Tuy Trần Gia Bảo thật sự nhỏ hơn cô ấy
mấy tuổi, xùy, không đúng, bây giờ quan hệ của cô với Trần Gia Bảo cũng
không phải là một đôi.
Sau đó, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy không kiềm được mà nhìn về phía Trần Gia Bảo, tràn ngập sự lo lắng.
Trần Gia Bảo không nói gì nhưng Thành Trung là người mở tiệc nên
không thể không nói gì, ông ta bày ra khuôn mặt già nua u ám, lớn tiếng
quát: “Tiêu Hậu Thức, lá gan của ông cũng thật lớn. Lúc trước ông xúc
phạm cậu Gia Bảo, cậu Gia Bảo đã bỏ qua cho nhà họ Tiêu một lần là rất
khoan dung độ lượng rồi vậy mà ông còn dám cấu kết với nhà họ Tô ở tỉnh
Trung Thiên, đây là chấp nhận làm chó săn của nhà họ Tô ở tỉnh Trung
Thiên đến thành phố Hòa Bình của chúng tôi gây rối, thậm chí còn đối đầu với cậu Gia Bảo. Chẳng lẽ ông không sợ cậu Gia Bảo nổi cơn thịnh nộ
khiến nhà họ Tiêu ông không còn đường quay lại sao?”
Mặc dù Thành Trung tức giận nhưng lời này của ông ta cực kỳ thâm sâu. Trước tiên ông ta nói Tiêu Hậu Thức thành loại người vong ân phụ nghĩa
sau đó lại nói rộng hơn khiến cừu hận của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên
với Trần Gia Bảo biến thành mâu thuẫn giữa tỉnh Trung Thiên và thành phố Hòa Bình.
Những lời này đã kích thích đến mối thù của những người có máu mặt
xung quanh lại mạnh mẽ uy hiếp Tiêu Hậu Thức, có thể nói là rất rõ ràng
trật tự, có lý lẽ.
Hồng Liên buồn cười nói: “Khó trách ông ta tuổi lớn như vậy còn có
thể là người hàng đầu trong thế giới ngầm ở thành phố Hòa Bình, quả
nhiên là có chỗ hơn người. Chỉ cần những lời này được truyền xuống dưới
thì có thể khiến Tiêu Hậu Thức đứng phía đối lập với mọi người.”
“Dù sao thì gừng càng già càng cay thôi.” Trần Gia Bảo cười nhẹ rồi
nói tiếp: “Đáng tiếc mọi người ở đây nếu không phải người nổi tiếng
trong kinh doanh thì cũng là người đứng đầu một vùng. Bọn họ quan tâm
nhất là ích lợi của bản thân nên chắc chắn sẽ không giống thanh niên
nhiệt huyết bị người ta coi làm đao mà sai khiến, muốn lấy danh dự của
thành phố Hòa Bình để kích thích lên mối thù trong lòng bọn họ thì tương đối khó khăn.”
Quả nhiên, mọi người ở đây cũng không vì những lời này của Thành
Trung mà lòng tràn đầy tức giận, ngược lại bọn họ còn lộ ra vẻ không cho là đúng, sống chết mặc bây. Thậm chí có không ít người lo bị Trần Gia
Bảo liên lụy đã lặng lẽ nhìn về phía cửa với ý định rời khỏi.
Tiêu Hậu Thức cười lạnh hai tiếng, bỗng nhiên ông ta nhìn chằm chằm
Trần Gia Bảo, ánh mắt hiện ra nỗi hận khắc sâu tận xương tủy, lạnh giọng nói: “Trần Gia Bảo giết con trai yêu của tôi trước lại còn ở trước bài
vị con tôi ép nhà họ Tiêu quỳ xuống. Mối hận sâu đậm này, Tiêu Hậu Thức
tôi đã thầm thề từ lâu chỉ cần khiến Trần Gia Bảo trả giá gấp trăm nghìn lần thì đừng nói cấu kết với nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên mà trở thành
chó săn nhà bọn họ tôi cũng đồng ý.”
Mấy ngày trước ông ta giả vờ nghe theo vì muốn mê hoặc Trần Gia Bảo, đơị người của nhà họ Tô tới.
Bây giờ, người nhà họ Tô đã đến thì ông ta cũng không cần lá phải lá trái với Trần Gia Bảo nữa.
Mọi người xung quanh ồ lên, không nghĩ Tiêu Hậu Thức có mối hận lớn
như vậy với Trần Gia Bảo. Việc này xem ra nhà họ Tiêu và Trần Gia Bảo đã biến thành tình huống không chết không ngừng.
Lúc này, Hoàng Thiên Hạnh đã bê hai ly rượu vang tới, sau khi đưa cho Trần Gia Bảo và Hồng Liên thì ngồi xuống bên Gia Bảo, buồn rầu nói:
“Tiêu Hậu Thức thật quá đáng ghét, anh Gia Bảo và ông ngoại tôi rất khó
khăn mới quyết định mở tiệc vậy mà ông ta lại cấu kết với người nhà họ
Tô đến gây rối. Thật sự tức chết tôi mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT