Lục Bảo Ngọc vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó, trong mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ, kính nể nói: “Trần Gia Bảo, vậy mà còn thần kỳ hơn cả cường giả trung kỳ truyền kỳ!”

Trần Gia Bảo tuy rằng rất chật vật nhưng bên khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Nếu dựa theo thực lực chân chính mà nói, anh và Liệu Thành Phùng khác nhau như trời với đất, để đón đỡ một chưởng toàn lực của Liệu Thành Phùng, cho dù anh luyện bí pháp tối cao của Bí quyết tiên võ hợp tông thì vẫn rất khó thoát chết.

Nhưng ngoài thực lực ra thì Trần Gia Bảo còn có đầu óc.

Ngay lúc Liệu Thành Phùng nhảy lên cao đánh một chưởng vào đỉnh đầu Trần Gia Bảo, trong lòng Trần Gia Bảo đã biết không ổn, đại não điên cuồng chuyển động, một kiếm cắm trên mặt đất, đồng thời vận dụng Vô Cực Quyền, vừa chuyển hóa chưởng kình của Liệu Thành Phùng, vừa dùng kiếm truyền vào trong mặt đất.

Cho nên, tuy rằng nhìn dưới mặt đất không có gì khác thường nhưng trên thực tế, phía dưới đã sớm là hỗn loạn rồi, chờ đến khi Liệu Thành Phùng đánh một chưởng xuống thì mặt đất không chịu nổi nữa, nên ầm ầm vỡ tung, Trần Gia Bảo cũng thuận tiện trốn phía dưới, nhưng trong mắt Liệu Thành Phùng lại cho rằng một chưởng của mình làm nổ mặt đất, đồng thời Trần Gia Bảo đã tan xương nát thịt nên tất nhiên cũng rút lui.

Có thể nói, Trần Gia Bảo dùng mưu kế nhưng đồng thời cũng đang đánh cuộc, đánh cuộc sau khi mặt đất sụp đổ Liệu Thành Phùng tuyệt đối sẽ thu lại chưởng, sự thật chứng minh, Trần Gia Bảo đã thắng cuộc.

“Đến đây đi, còn một chiêu cuối cùng, chờ xong chiêu này, cường giả kiêu ngạo truyền kỳ như anh sẽ bị Trần Gia Bảo tôi kéo xuống, hơn nữa sẽ phá thành mảnh nhỏ!” Trần Gia Bảo rút kiếm ra, vẻ mặt tràn ngập tự tin, trong giọng nói cũng đầy nhiệt huyết!

Liệu Thành Phùng cực kỳ giận dữ, cho dù gã ta là cường giả truyền kỳ cảnh giới, sớm đã cách biệt hậu thế nhưng khi nghe những lời này của Trần Gia Bảo, vẫn không thể kiềm chế con giận, trong mắt sát khí dày đặc, lạnh giọng nói: “Một con kiến cuồng vọng, há lại để một kẻ hèn cảnh giới Tông Sư như cậu có thể chửi bới một cường giả tôn nghiêm có cảnh giới truyền kỳ như tôi sao? Hai chiêu trước cậu may mắn không chết, nhưng chiêu cuối cùng này của tôi sẽ đánh nhốt cậu xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!”

“Hà!” Trần Gia Bảo ngửa mặt lên trời khẽ cười một tiếng, sau đó khuôn mặt nghiêm nghị nói: “Đừng nói nhảm nữa, ra chiêu đi!”

“Nếu cậu đã muốn chết vậy tôi đây cũng thành toàn cho cậu, cô Đạm Đài, mượn kiếm dùng một chút.”



Liệu Thành Phùng cười lạnh một tiếng, nhận lấy trường kiếm Thu Thủy từ tay Đàm Minh Y, khí thế trên người lập tức thay đổi, ban đầu nho nhã nhưng lúc này khí chất sắc bén vô cùng, phảng phất một thanh kiếm lợi hại làm lòng người sợ hãi, nghiêm nghị nói: “Trần Gia Bảo, 50 năm trước tôi từng ở phía tây Cửu Long dùng thanh kiếm sắc chém chết hơn 30 cao thủ trong một đêm, từ đó thanh danh cực kỳ vang dội, nổi danh trên thân kiếm hai mươi năm trước, sau khi đột phá đến cảnh giới truyền kỳ thì không cần kiếm nữa, không phải bởi vì không tinh thông kiếm đạo, mà là bởi vì trên đời này không có ai đáng để tôi dùng kiếm nữa. Trần Gia Bảo, cậu hẳn nên cảm thấy vinh hạnh, bởi vì cậu là người đầu tiên, thậm chí là người duy nhất có thể khiến tôi rút kiếm ra sau khi tôi đột phá đến cảnh giới truyền kỳ, có thể chết dưới kiếm của tôi, khi chết xuống âm tào địa phủ thì cũng đáng để cậu khoe khoang rồi.”

Liệu Thành Phùng vung kiếm đứng lên, dường như để xác minh lời nói của anh ta là thật, trong lúc vung kiếm lên, trên thân kiếm có một tia sáng sắc bén phát ra, chém về tảng đá lớn phía sau Trần Gia Bảo cách đó không xa.

Lập tức nghe thấy tiếng lạch cạch, tảng đá hoàn chỉnh bị chém thành hai, hơn nữa tia sáng sắc bén này như đang tác dụng chậm, tiếp tục bay về phía sau ít nhất 900 mét rồi mới tiêu tán trong hư không.

Sắc mặt Lục Bảo Ngọc và Đàm Minh Y lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy sợ hãi!

Hai cô là cường giả võ đạo nên tất nhiên cũng rất rõ, người có thể đem để kiếm bay vụt ra gần hơn bốn mươi trượng, hơn nữa uy lực còn khủng bố như vậy, cần tiêu hao rất nhiều nội kình và tu vi, cực kỳ đáng sợ.

Liệu Thành Phùng chẳng những làm được, hơn nữa đây chỉ là uy lực một kiếm của anh ta thôi, nếu Liệu Thành Phùng thi triển toàn lực vậy chẳng phải sẽ kinh thiên động địa sao?

“Thực lực của cường giả truyền kỳ đúng là đáng sợ dọa người, có thể nói, dưới mũi kiếm tràn ngập toàn bộ sát khí của Liệu Thành Phùng thì Trần Gia Bảo tuyệt không còn đường sống!” Đàm Minh Y nghĩ như vậy, chợt nhìn Trần Gia Bảo cả người máu chảy đầm đìa nhưng vẫn kiêu ngạo khó thuần như trước, đột nhiên có chút tiếc hận.

Lục Bảo Ngọc thông minh tuyệt đỉnh, được gọi là người phụ nữ hiếm thấy ở trong tỉnh, nhưng ngay cả người phụ nữ như vậy vắt hết óc cũng không nghĩ ra Trần Gia Bảo rốt cuộc có biện pháp nào để ngăn cản mũi kiếm toàn lực của Liệu Thành Phùng.

Gần như có thể chắc chắn rằng Trần Gia Bảo sẽ trở thành vong hồn dưới mũi kiếm của Liệu Thành Phùng!

Dưới tình huống mọi người đều không xem trọng mình, nhưng Trần Gia Bảo vẫn rất tự tin, ánh mắt kiêu ngạo, giơ trường kiếm trong tay len cao, giọng nói nhiệt huyết giòn giã, nói: “Đến đây đi, một chiêu cuối cùng, nếu mũi kiếm này anh không giết được tôi, vậy Trần Gia Bảo tôi thề tại đây, cho dù bây giờ tôi không phải đối thủ của anh, nhưng một ngày nào đó, cho dù thiên nhai hay hải giác, Trần Gia Bảo tôi chắc chắn sẽ chém chết anh để báo mối thù hôm nay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play