Liệu Thành Phùng hét lớn một tiếng, song chưởng đã ập đến trên đỉnh đầu Trần Gia Bảo!
Cho dù mình đang đối mặt với cường giả đạt đến cảnh giới truyền kỳ,
nhưng Trần Gia Bảo vẫn không hề sợ hãi, hai mắt trợn lên, bỗng nhiên
dùng song chưởng nghênh đón, trực tiếp đối đầu với Liệu Thành Phùng.
Gần như ngay lập tức, Trần Gia Bảo cảm giác được một lực đạo không
thể địch nổi truyền từ song chưởng tiến vào lục phủ ngũ tạng, chợt kêu
lên một tiếng, yết hầu hơi ngọt, máu chảy ra nơi khóe miệng, hiển nhiên
đã bị nội thương, mà trên mặt đất anh đứng cũng đã nứt nẻ!
“Mẹ nó, một chưởng toàn lực của cường giả đạt tới cảnh giới truyền kỳ thật sự rất đáng sợ!”
Trong lòng Trần Gia Bảo tràn ngập khiếp sợ, nhưng cũng rất rõ ràng,
nếu như chưởng kình của Liệu Thành Phùng cứ tiếp tục đi xuống thì cho dù mình không chết, cũng sẽ bị chưởng kia của Liệu Thành Phùng làm cho
xương cốt đứt từng khúc, sau đó trở thành một kẻ tàn phế!
Hiển nhiên Liệu Thành Phùng cũng rất rõ với điều này, bên khóe miệng
nhếch lên một nụ cười khát máu, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống,
khinh thường nói: “Trần Gia Bảo, cho dù cậu có cứng đầu gấp trăm lần đi
nữa thì tối nay cậu cũng chết chắc rồi!”
Vừa dứt lời, Liệu Thành Phùng đã hét lớn một tiếng, âm thanh chấn
động khắp nơi, công lực toàn thân bỗng nhiên đẩy hết về phía hai tay
mình, định đánh chết Trần Gia Bảo ngay tại đây.
Sắc mặt Trần Gia Bảo lập tức thay đổi, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể
dường như đang dần lệch khỏi vị trí, thất khiếu lại chảy máu lần thứ
hai!
“Trần Gia Bảo, tôi xem cậu còn có thể kiên trì tới khi nào, chết đi cho tôi!”
Liệu Thành Phùng hét lớn một tiếng, chưởng lực đã dồn đến!
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm rất lớn, giống như toàn bộ
ngọn núi Hồng Lĩnh này đều run lên, chỗ hai người đứng khói bụi mù mịt,
đá vụn bay tán loạn, khí thế kinh người!
Lục Bảo Ngọc và Đàm Minh Y vội vàng trợn to hai mắt nhìn lại, nhưng
khác là, Lục Bảo Ngọc lo lắng Trần Gia Bảo xảy ra chuyện, mà Đàm Minh Y
lại nhìn xem Trần Gia Bảo đã chết chưa.
Ngay sau đó, giữa bầu đầy trời đầy đá vụn và mịt mù, một bóng người nhảy ra, tiêu sái đứng bên cạnh Đàm Minh Y.
Đúng là Liệu Thành Phùng!
Đàm Minh Y kinh ngạc, ngay sau đó cung kính hỏi: “Tiền bối, Trần… Trần Gia Bảo đâu?”
“Trần Gia Bảo à…” Liệu Thành Phùng đưa tay ra phía sau, tạm dừng một
chút, ngay sau đó vẻ mặt tràn ngập tự đắc, duỗi tay chỉ về phía khói bụi mịt mù rồi cười nói: “Cậu ta đã bị chôn mình trên núi Hồng Lĩnh rồi.”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt Lục Bảo Ngọc lập tức tràn ngập hoảng hốt,
vội vàng nhìn về phía Trần Gia Bảo, muốn tìm kiếm dấu vết của anh.
Khói bụi rất nhanh đã tiêu tán, những cục đá cứng rắn nằm hỗn loạn
trên mặt đất, ở chính giữa có một hố sâu làm người ta sợ hãi, nhưng một
nửa hố đã bị những tảng đá lớn vỡ nát chôn vùi rồi, chỉ không thấy tung
tích của Trần Gia Bảo.
Rất rõ ràng, một chưởng toàn lực này Liệu Thành Phùng chẳng những tạo thành một cái hố sâu trên mặt đứt cứng rắn, mà còn trực tiếp chôn vùi
Trần Gia Bảo trong lòng đất.
Một chưởng của Liệu Thành Phùng khủng bố như vậy, Trần Gia Bảo còn có thể sống được sao?
Sắc mặt Lục Bảo Ngọc thoáng chốc đã trắng bệch, nếu Trần Gia Bảo chết thật, không nói đến chuyện Liệu Thành Phùng có giết cô ta không, nhưng
chỉ cần trên người còn có chất độc thì không còn người nào có thể giúp
cô ta giải dược nữa… Đàm Minh Y vừa mừng vừa sợ, ngay sau đó, chắp tay
cung kính nói: “Cho dù Trần Gia Bảo có kinh tài tuyệt diễm thế nào, thì
trước mặt tu vi của tiền bối cũng sẽ ngã xuống như bây giờ thôi.”
“Tất nhiên rồi, Trần Gia Bảo tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế cũng
coi như là nhân tài hiếm thấy rồi, nhưng mà, cảnh giới Tông Sư tuy rằng
rất lợi hại nhưng trước mặt cường giả truyền kỳ cảnh giới vẫn như cũ là
bất kham một kích, Trần Gia Bảo chết dưới thủ hạ của ta thì cũng coi như có ý nghĩa rồi.” Liệu Thành Phùng lắc đầu khẽ cười nói, nửa câu đầu tuy rằng đang khen Trần Gia Bảo nhưng khuôn mặt vẫn ngập tràn khinh thường
với Trần Gia Bảo.
“Ai nói ông đây đã chết chứ?”
Đột nhiên, từ trong hố sâu truyền đến một giọng nói châm chọc.
Đúng là giọng của Trần Gia Bảo!
Trên mặt của Liệu Thành Phùng, Đàm Minh Y cùng với Lục Bảo Ngọc lập
tức cứng đờ, đặc biệt là Lục Bảo Ngọc, thân thể mềm mại hơi run rẩy.
Ngay sau đó, tảng đá lớn nơi hố nổ tung ầm ầm một tiếng, sau đó một
bóng người nhảy ra, vững vàng đứng trước mặt Liệu Thành Phùng, trào
phúng nói:”Một chưởng toàn lực của cường giả truyền kỳ, xem ra cũng
không khủng bố như trong tưởng tượng.”
Không cần phải nói nữa, đây chắc chắn là Trần Gia Bảo!
Giờ phút này, quần áo trên người Trần Gia Bảo rách tung toé, trên
người cũng có không ít vết thương, cả người máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, bị thương cũng rất nghiêm trọng.
Nhưng Trần Gia Bảo vẫn ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt sắc bén vừa trào phúng.
Cực kỳ kiêu ngạo!
Lục Bảo Ngọc lúc này mới phản ứng lại, khuôn mặt ngập tràn vui vẻ hô lên một tiếng đầy kinh ngạc.
“Sao có thể, cậu chẳng qua cũng chỉ là con kiến nhỏ bé thôi, sao có
thể tiếp được một chưởng toàn lực của tôi chứ?” Sắc mặt Liệu Thành Phùng đã hoàn toàn trầm xuống, thậm chí trong mắt còn lộ ra sát khí.
Ông ta là siêu cấp cường giả cảnh giới truyền kỳ, một chưởng toàn lực của anh ta vậy mà lại không giết chết được một con kiến trong mắt của
mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị giới võ lâm của
Việt Nam chê cười sao?
“Một chưởng toàn lực của cường giả trung kỳ truyền kỳ vậy mà lại bị
Trần Gia Bảo tiếp được, nếu chuyện này truyền ra ngoài cũng đủ để cho
Trần Gia Bảo nổi danh trong giới võ lâm của Việt Nam, rốt cuộc sao anh
ta làm được thế?” Đàm Minh Y lẩm bẩm nói, khuôn mặt khiếp sợ không ngừng đánh giá Trần Gia Bảo, mang theo chút nghi ngờ cùng với một tia tò mò.
Trong nhóm người này, người vui mừng nhất có lẽ là Lục Bảo Ngọc, Trần Gia Bảo không chết có nghĩa là cô ta cũng sẽ không cần phải chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT