Mặc dù Bảy Xà và tên đầu trọc cũng có thể đánh nhưng trước đó hai tên này lại uống rượu, cơ thể có chút phiêu lại thêm yếu thế về số người, cho nên ngay lập tức bị đánh nằm rạp trên mặt đất, phải ôm theo cái đuôi chạy trốn, chỉ là tại trước khi đi ánh mắt Bảy Xà hiện lên sự sắc bén.

Trần Gia Bảo suy nghĩ nở nụ cười.

“Mẹ nó, coi như bọn nó chạy nhanh nếu không thì phải phế chúng nó đi.” Triệu Minh Quân oán hận căm phẫn.

Tần Thanh Nhã lo lắng nói: “Khẳng định bọn họ đi gọi người, hay là chúng ta nên rời khỏi chỗ này trước?”

Triệu Minh Quân khoác lác nói: “Nữ thần Tần Thanh Nhã, cậu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu, không cần biết anh ta gọi ai đến, tôi đều sẽ đánh cho bọn họ thành chó!”

Trần Gia Bảo âm thầm lắc đầu.

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng nói uy nghiêm: “Ồ? Tưởng Đức Lâm tôi muốn biết đến tột cùng là ai dám phách lối như vậy, lại dám ở địa bàn của tôi đánh tôi thành chó?”

Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một người người trung niên mặc trang phục màu lam, nhìn có chút gầy yếu, vẻ mặt hung ác nham hiểm, sắc mặt có chút tái nhợt như bị bệnh, ngón tay trái đeo một chiếc nhẫn bằng ngọc màu xanh, tay phải ôm một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ vô cùng quyến rũ, sườn xám xẻ tà rất cao, vô cùng gợi cảm mị hoặc.

Ở phía sau ông ta có không ít đàn em đi theo, bất thình lình xuất hiện cả Bảy Xà và tên đầu trọc bị sưng mặt sưng mũi.

“Tưởng… Tưởng Đức Lâm?”

Vẻ mặt Hà Trung Sơn, Triệu Minh Quân và Lý Thanh Phong lập tức trở nên bối rối, hoảng sợ.

Tưởng Đức Lâm có tên gọi là Hòa Bình Đệ Nhất Hổ, tiếng tăm lẫy lừng trên đường, nghe nói lòng dạ độc ác đã từng diệt cả nhà họ Dương trong vòng một đêm, giết người vô số nhưng lại có chống lưng vô cùng to lớn, ở thành phố Hòa Bình ngang ngược phách lối vô cùng.



Đừng nói là Hà Trung Sơn bọn họ, đến ngay cả bố của bọn họ ở chỗ này cũng phải cung kính như thường mà gọi một tiếng “Anh Lâm”.

“Lâm… Anh Lâm, vừa rồi chúng tôi không biết bọn họ là thuộc hạ của anh Lâm, lúc này mới có chút đắc tội.” Hà Trung Sơn cười nịnh nọt nói.

Chu Linh Hoa và Tần Thanh Nhã là con gái nên vẫn chưa có nghe qua tên của Tưởng Đức Lâm, giọng điệu Chu Linh Hoa châm chọc nói: “Hà Trung Sơn, anh có còn là đàn ông hay không? Rõ ràng là bọn họ vũ nhục chúng ta trước vậy mà anh lại còn xin lỗi?”

Sắc mặt Hà Trung Sơn thay đổi, trong lòng suýt chút nữa mắng chết Chu Linh Hoa, dựa vào Tưởng Đức Lâm chính là một tên lòng dạ độc ác, một câu là có thể cưỡng gian cô ta, mà sau đó vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, cô ta mắng ông ta có phải là tự tìm đường chết không?

Cả người người phụ nữ sườn xám ở bên cạnh dính chặt trên người Tưởng Đức Lâm, cười ha hả nói: “Anh Lâm, xem ra cô gái nhỏ kìa, người ta rất xem thường anh nha.”

Tưởng Đức Lâm sờ da thịt bóng loáng của cô ta, cười lạnh nói: “Được, cô gái nhỏ này vẫn rất kiên cường, đầu trọc, vừa rồi là ai động thủ, bắt nó để phế nó đi cho tao, để tao xem còn ai dám động?”

Lâm Thanh Hà núp ở trong ngực Trần Gia Bảo bị dọa đến run lẩy bẩy.

Sắc mặt Hà Trung Sơn thay đổi, Triệu Minh Quân và Lý Thanh Phong hối hận vô cùng, dường như xin sự giúp đỡ nhìn về phía Hà Trung Sơn.

Hà Trung Sơn lập tức nói: “Anh Lâm, bố tôi làm ở xí nghiệp nhà nước Hà Thiên, trước kia đã từng uống rượu với anh.”

“À, hóa ra là tổng giám đốc Hà?” Tưởng Đức Lâm hơi sững sờ, nói: “Được, tôi sẽ nể mặt mũi tổng giám đốc Hà…”

Nhưng không đợi nhóm người Hà Trung Sơn vui vẻ lại nghe thấy Tưởng Đức Lâm tiếp tục nói ra: “Đàn ông thì phế đi một tay, tất cả phụ nữ thì mang đi, ban đêm uống rượu với các anh em để bù tội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play