Chu Linh Hoa và Tần Thanh Nhã bị dọa đến nỗi sắc mặt đều thay đổi, ở trong mắt hai cô bố của Hà Trung Sơn là một nhân vật cao cao tại thượng, vậy mà đến mặt mũi mà Tưởng Đức Lâm cũng không nể một chút nào.

Thế nên hai cô mới biết lần này động vào nhân vật lớn gì rồi.

Trong nháy mắt sắc mặt ba người Hà Trung Sơn, Triệu Minh Quân và Lý Thanh Phong xám xịt như đất, bị dọa đến hai chân run rẩy.

Đầu trọc cười ha ha, cầm chai bia lên đập vào đầu Triệu Minh Quân, máu văng khắp nơi, mắng: “Mẹ nó, con mẹ nó ai bảo mày đánh ông mày này!”

Con mắt Bảy Xà lóe sáng, cười khà khà đi qua, đang chuẩn bị đi kéo Lâm Thanh Hà khỏi ngực Trần Gia Bảo, bỗng nhiên một cú đánh mạnh mẽ đánh tới khiến anh ta lùi về phía sau, ngã ở bên chân Tưởng Đức Lâm như chó đớp shit.

“Ông muốn phế đi bọn họ, tôi đây không có ý kiến, nhưng muốn mang ba cô gái xinh đẹp này đi thì đã được sự đồng ý của tôi chưa?” Trần Gia Bảo đứng lên, ánh mắt liếc xéo.

“Anh Bảo…” Lâm Thanh Hà lo lắng nhìn về phía Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo ra hiệu bảo cô yên tâm.

Bảy Xà đứng lên, đột nhiên kêu lớn: “Được lắm, lại là tên tiểu tử nhà mày, anh Lâm, chuyện lần trước ở trung tâm chính là nó làm.”

Tưởng Đức Lâm sầm mặt lại, nói ra: “Oan gia ngõ hẹp, bắt nó rồi phế đi cho tôi, sau đó kéo ra ngoài cho chó ăn!”

Bảy Xà, tên đầu trọc và đàn em của Tưởng Đức Lâm nghe vậy, nhao nhao xông tới, chỉ để lại một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng đứng ở phía sau.

“Cẩn thận…” Lâm Thanh Hà hoảng sợ nói.

“Không biết tự lượng sức mình!”



Trần Gia Bảo hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên bật người nhảy lên, không đến mấy chục giây tất cả nhóm người Bảy Xà bị đánh bại nằm trên mặt đất, giãy dụa nhưng không đứng dậy được.

Tất cả mọi người, bao gồm cả anh Lâm và thanh niên đứng sau ông ta đều kinh hoàng.

Nhất là Lâm Thanh Hà, Chu Linh Hoa và Tần Thanh Nhã nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Sau một giây, Trần Gia Bảo đi đến trước mắt Bảy Xà, cười lạnh nói: “Vừa rồi anh dự định lôi bạn gái của tôi đi, anh dùng cái tay nào?”

Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo mạnh mẽ đạp xuống, “Răng rắc” một tiếng, cánh tay Bảy Xà bị đạp vỡ nát, gãy xương.

Sắc mặt Tưởng Đức Lâm vô cùng âm u, nói ra: “Được lắm thằng ranh này, hóa ra thực sự có tài, khó trách dám không cho Tưởng Đức Lâm tôi mặt mũi, Lãnh Minh Phong, bắt nó lại phế đi cho tôi, cho nó biết ở chỗ này Tưởng Đức Lâm tôi mới là trời!”

Lãnh Minh Phong đi lên tước, lấy ra song đao sắc bén, ý chí chiến đấu dạt dào, nói ra: “Cậu tự phế đi một tay hay là để tôi ra tay?”

“Nói nhảm nhiều quá, muốn đánh thì đánh.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.

“Vậy thì cậu chuẩn bị đi chết đi!” Hai tay Lãnh Minh Phong cầm đao, bỗng nhiên bật chân nhảy lên, người giống như mũi tên bay nhanh về phía Trần Gia Bảo, ánh sáng trên đao lạnh thấu xương tạo thành một đường vòng cung trên không trung xẹt qua trước mắt.

Người lạnh, đao còn lạnh hơn!

“Anh Lâm, có Lãnh Minh Phong ra tay, tôi nhìn thằng ranh này nhất định phải chết rồi.” Người phụ nữ sườn xám cười quyến rũ nói.

Tưởng Đức Lâm đắc ý gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, đừng nhìn Lãnh Minh Phong mới khoảng ba mươi tuổi nhưng từ nhỏ đã bái sư học võ, hiện tại đã là cao thủ hậu kỳ về vũ khí, ở toàn bộ thành phố Hòa Bình này thực lực thuộc top năm vị trí đứng đầu. Nhất là đao pháp song đao của anh ta được một người tên Lạc Dương truyền lại, nghe nói song đao xuất trúng có thể chặt đứt nước chảy thậm chí còn có thể vượt cấp thách đấu. Năm ngoái Lãnh Minh Phong chỉ dựa vào song đao trong tay đã giết chết một vị Thông U sơ kỳ ngay trước mặt mọi người. Theo tôi thấy thằng ranh này cũng có một chút bản lãnh, nhưng rơi vào trong tay Lãnh Minh Phong, đoán chừng ngay cả một đao cũng không tiếp được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play