Phụng Minh Luân cau mày, nháy mắt trào lên một trận tức giận, cười lạnh nói: “Trần Gia Bảo, bây giờ anh đã trở thành đối tượng chịu đả kích của người khác thế mà vẫn còn dám ngang ngược như vậy, chẳng lẽ anh định phủ nhận, lẽ nào người nói chỉ cần một chiêu cũng có thể giết chết được Sơn Long Tứ, nếu không sẽ tự sát tại chỗ không phải là anh hay sao?”

“Đúng thật là tôi nói.” Trần Gia Bảo thản nhiên thừa nhận.

“Vậy là anh định vi phạm lời thề?” Phụng Minh Luân ha ha cười nói.

Vẻ mặt của Trần Gia Bảo tràn ngập khinh miệt, nghiêng đầu híp mắt nhìn về phía Sơn Long Tứ, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng, tựa như đang nhìn một người chết.

Sơn Long Tứ không tự chủ được, theo bản năng lùi về phía sau một bước, ngay sau đó mới phản ứng lại được, phẫn nộ nói: “Trần Gia Bảo, chẳng lẽ cậu còn muốn tiếp tục ra tay hay sao?”

“Trần Gia Bảo tôi chỉ nói một lời, cũng nhất định sẽ thực hiện đúng, đã nói chỉ cần một chiêu cũng có thể giết chết được ông, vậy sao phải cần đến chiêu thứ hai?” Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, bên trong ánh mắt là khí thế ngập tràn.

“Cái gì?” Sơn Long Tứ theo bản năng hỏi.

“Ha ha, Trần Gia Bảo, đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn muốn cố làm ra vẻ, đúng thật là làm trò cười cho thiên hạ…” Phụng Minh Luân ha ha cười to.

Ngay sau đó, Phụng Minh Luân vẫn còn chưa nói xong thì một tiếng “Bụp” vang lên, trên bụng Sơn Long Tứ đột nhiên trào ra một dòng máu giống như sương mù bụi nước, sau đó người ta chỉ nghe thấy Sơn Long Tứ thảm thiết thét lên, cuối cùng ngã xuống đất, giãy giụa không bò dậy nổi.

Đột ngột sinh ra biến dị!

Nụ cười của Phụng Minh Luân bỗng nhiên tắt ngấm, khuôn mặt cũng trở nên cứng đờ.

Mọi người đều sững sờ, không ai kịp phản ứng.

Trần Gia Bảo hiên ngang đứng tại chỗ, chắp hai tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Một đường kiếm khí, phá hủy đi đan điền của ông, đập nát huyệt Khí Hải của ông, phế bỏ tu vi của ông, đây không phải là một chiêu giết chết ông, vậy thì được coi là cái gì?”



Thì ra một đường kiếm khí nhìn bề ngoài thì có vẻ như đã bị đánh cho tiêu tán kia của Trần Gia Bảo thực chất lại đã chớp lấy cơ hội tiến vào trong cơ thể của Sơn Long Tứ, đợi đến thời cơ thích hợp, sẽ tạo thành một vụ nổ từ trong thân nổ ra.

Lúc này tất cả mọi người mới phản ứng lại được, ngay tức khắc đồng loạt hô lên một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo tràn đầy sự sợ hãi.

Tạ Anh Dũng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại ha ha cười to, nói: “Nhóc con khá lắm, tôi cũng biết mà, cậu ta chắc chắn sẽ không làm những chuyện mà cậu ta không nắm chắc, sảng khoái, đúng là sảng khoái thật!”

Ánh mắt của Vương Đại Hùng nóng như lửa, nhìn Trần Gia Bảo mà tựa như đang nhìn một khối ngọc hoàn mỹ đẹp đẽ.

Còn về Liễu Đức Thắng, anh ta lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt, trong lòng khiếp sợ không thôi, anh ta cảm giác được chính mình lại bị Trần Gia Bảo vả mặt rồi.

Sắc mặt của Phụng Minh Luân tràn đầy tức giận, lửa giận cháy lan ra trong lồng ngực, trên trán nổi đầy gân xanh, tức giận nói: “Không, chuyện này là không thể nào, anh và Sơn Long Tứ giống nhau, đều là ‘Bán Bộ Tông Sư’, làm sao có thể chỉ dùng một chiêu mà trong nháy mắt giết được ông ta?”

“Xem ra sự điều tra của anh đối với tôi vẫn không đủ rồi, tôi là một Tông Sư chân chính.” Trần Gia Bảo nói, ánh mắt nhìn Phụng Minh Luân mang theo sự thương hại rõ ràng, tựa như đang nhìn một kẻ ngu đần vậy.

Một viên thiên thạch xé trời bay xuống, khua ra hàng ngàn hàng vạn lớp sóng lớn, ngoại trừ một số ít người đã biết trước sự tình, những người còn lại có mặt tại nơi này đều loạn xạ rơi vào trong sự khiếp sợ.

Sắc mặt của Phụng Minh Luân tái xanh, nói không nên lời.

“Nhà họ Phụng các người nợ tôi hai món bảo bối, không bao lâu nữa tôi sẽ đích thân tới tỉnh thành của nhà họ Phụng các người để lấy về, hy vọng đến lúc đó nhà họ Phụng sẽ không khiến cho tôi thất vọng.” Trần Gia Bảo nói.

Sắc mặt của Phụng Minh Luân một lần nữa thay đổi, cuối cùng chỉ hung hăng hừ một tiếng, ngay cả Mục Thành Lộc cùng với Sơn Long Tứ cũng không quan tâm đến nữa, tự mình ôm hận rời đi.

Trần Gia Bảo đứng ở trung tâm ánh nhìn của tất cả mọi người, giống như tuyên ngôn, cũng giống như đang nói ra một sự thật hiển nhiên, nói: “Từ nay về sau, người tôn quý nhất thành phố Hòa Bình chính là tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play