Phụng Minh Luân lắc đầu cười nhạt, đắc ý nói: “Ở trong cảnh giới ‘Bán Bộ Tông Sư’, Sơn Long Tứ chắc chắn có thể được coi là đứng trên không ít kẻ mạnh, ông ta nén giận xuất thủ vậy thì uy lực sẽ mạnh mẽ to lớn đến nhường nào? Trần Gia Bảo vậy mà lại dám khinh thường như thế, đúng là chọn đi con đường cầu xin thất bại, người ngông cuồng như vậy, căn bản không có tư cách trở thành đối thủ của cậu chủ lớn nhà họ Phụng tôi đây.”

Mảnh vụn quần áo mang theo kình khí cường đại của Sơn Long Tứ bay ở phía trước, quả đấm của Sơn Long Tứ lướt theo sát ở phía sau.

Hai đòn công kích hạng nặng hạ xuống, người có mắt đều thấy được, Trần Gia Bảo có thể sẽ mất mạng tại chỗ.

Tô Ánh Mai càng thêm lo lắng kêu lên một tiếng.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo đưa ngón trỏ ra, dưới mưa hoa đầy trời, anh cong cong ngón tay bắn ra một đường kiếm bằng khí bàng bạc, ngay tức khắc phun trào, mưa mảnh vải vụn đầy trời xung quanh đụng phải đường kiếm bằng khí này thì đồng loạt rối rít hóa thành tro bụi mịt mù.

“Vút!”

Đường kiếm khí lướt tới, mãnh liệt vang lên tiếng xé gió rít gào.

Trên trời dưới đất, tựa như chỉ còn một đường kiếm khí này là mãi mãi trường tồn!

Vẻ mặt của Sơn Long Tứ nháy mắt đại biến, trực giác của ông ta nói cho ông ta biết, đường kiếm khí này vô cùng nguy hiểm, đủ để tạo thành uy hiếp đối với cái mạng già của ông ta.

Trong lúc nguy cấp, Sơn Long Tứ hét lớn một tiếng, vận hết nội kình trong toàn thân tích tụ lại lên trên nắm đấm, mạnh mẽ vang dội đập vào đường kiếm khí đang lao đến kia.

Ngay tức khắc, một tiếng “Ầm” vang lên trong không khí, giống như một tiếng bom nổ.

Mọi người kinh hồn bạt vía, vội vàng nhìn về phía Sơn Long Tứ.

Kiếm khí tiêu tán, Sơn Long Tứ cũng rên lên một tiếng, bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt có chút tái nhợt.

Mặc dù có chút chật vật, nhưng cũng chỉ là đi lùi mấy bước nho nhỏ mà thôi.



Sơn Long Tứ cảm nhận được máu nóng đang cuồn cuộn trong cơ thể, hít sâu một hơi, đè xuống dòng máu đang sôi sục kia xuống, liếc mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo, nhưng vừa nhìn thì trong mắt cũng lập tức tràn ngập khó tin.

Ông ta tự hỏi chính mình, ông ta đã là kẻ mạnh đứng đầu trong cảnh giới ‘Bán Bộ Tông Sư’, nhưng mà một chiêu công kích toàn lực như vậy thế mà lại bị một đường kiếm khí của Trần Gia Bảo đánh bay, còn ép ông ta rơi vào chật vật giống như vậy, điều này thật sự khiến cho lòng tự tin của ông ta bị đả kích vô cùng lớn.

Đột nhiên, Phụng Minh Luân ha ha cười to đi ra, đứng bên bên cạnh Sơn Long Tứ, cười nhạt hai tiếng, nói: “Các vị, vừa rồi các vị cũng đã nghe thấy được, trước khi so tài, Trần Gia Bảo đã từng nói qua, nếu như không thể đánh bại Sơn Long Tứ trong một chiêu duy nhất thì anh ta sẽ tự sát tại nơi này, hiện tại, mặc dù Sơn Long Tứ rơi vào thế bất lợi, nhưng so với tình cảnh thua thảm thì còn cách một khoảng rất xa, Trần Gia Bảo, có phải là anh nên thực hiện lời thề của chính mình rồi hay không?”

Sau khi nói xong, Phụng Minh Luân khiêu khích nhìn Trần Gia Bảo một cái, hả hê đắc ý.

Lúc này mọi người mới ồn ào bừng tỉnh, hiểu ra sự việc, ngay sau đó xung quanh bắt đầu dâng lên một trận xôn xao, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Gia Bảo, ai ai cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười trên sự đau khổ của người khác.

“Không sai không sai, Trần Gia Bảo đúng là đã từng nói những lời này, tất cả mọi người cũng đều nghe thấy rồi. Hiện tại anh ta chém gió chém bay cả vốn trước mặt nhiều người như vậy rồi, tôi sẽ xem xem anh ta làm sao đi dọn rác được đây!”

“Ha ha, cái này gọi là giả vờ bị sét đánh, ai ngờ lại thành từ lấy đá đập chân.”

Đối mặt với sự cười nhạo của mọi người, Trần Gia Bảo vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, không nói một lời.

Tạ Anh Dũng ở bên cạnh vỗ đùi một cái, phiền não nói: “Gia Bảo sao lại có thể sơ xuất như thế chứ, hiện tại lại để lộ sơ hở cho người ta bắt được rồi, giờ phải làm như thế nào đây?”

Sắc mặt của Vương Đại Hùng cũng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu một cái, than thở nói: “Tôi cũng không hiểu rõ rốt cuộc là Trần Gia Bảo đang nghĩ cái gì, cái gì được gọi là người quân tử không đứng dưới chân tường sắp đổ, nhưng mà cậu ta hiện tại lại chính là tự mình dồn mình vào chỗ chết, người trẻ tuổi, thật sự vẫn còn quá trẻ tuổi.”

Còn ở phía bên kia, Liễu Đức Thắng giễu cợt, khinh thường lên tiếng: “Tự rước lấy đau khổ cho chính mình thì không thể sống. Trần Gia Bảo đúng là hết sức ngu ngốc.”

Dĩ nhiên, anh ta cũng không cho rằng Trần Gia Bảo thật sự sẽ tự sát tại chỗ, nhưng, khi nhìn thấy Trần Gia Bảo phải nhận quả đắng, anh ta vẫn vui cười trên sự đau khổ của người khác.

Phụng Minh Luân cười nhạo một tiếng, tiếp tục làm khó dễ Trần Gia Bảo, cười nói: “Đương nhiên, cho dù là ở ngay trước mặt tất cả mọi người đi nữa thì anh cũng có thể phản bội lại lời thề của chính mình, chỉ có điều là, nếu như vậy thì sau này lúc anh ở thành phố Hòa Bình này, e là sẽ phải mang tiếng thối đồn xa rồi.”

“Anh đã nói xong hay chưa? Thật là ồn ào.” Trần Gia Bảo đột nhiên khinh bỉ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play