Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, nhìn mọi thứ bằng con mắt đầy kiêu ngạo.

Mọi người đều đã biết, sau ngày hôm nay, Trần Gia Bảo sẽ trở thành người tôn quý nhất Hòa Bình.

“Chỉ một người mà đã đủ đè bẹp nhiều dòng tộc lớn, đây mới thật sự là lợi hại. Từ nay về sau, có lẽ một tay Trần Gia Bảo có thể che cả bầu trời Hòa Bình rồi.”

Mọi người thầm cảm thán, nhìn về Trần Gia Bảo, trong đôi mắt tràn đầy sự kính nể.

Lưu Ngọc Lan căm giận không thôi, dữ tợn trừng mắt với Trần Gia Bảo, sắc mặt Tô Văn Cường phờ phạc, xụi lơ ngồi tại chỗ. Anh ta hiểu rằng, ngày nào Trần Gia Bảo còn ở đây thì ngày đó anh ta không thể nào cướp lại thân phận người thừa kế nhà họ Tô.

Nét mặt Liễu Đức Thắng âm trầm, anh ta thầm nghĩ: “Gia Bảo đã thành mũi nhọn, e rằng nếu tiếp tục ngồi đây mà nhìn, mặc kệ cậu ta thì sẽ thành tai họa ngầm mất, phải thông báo cho người đứng đầu nhà họ Triệu, bảo anh tanắm chắc thời gian mà hành động.”

Nghĩ đến đây, anh ta đứng lên nói: “Anh Xà, chúng ta có thể đi rồi.”

Xà Minh gật đầu, cuối cùng liếc qua Trần Gia Bảo bằng một ánh mắt căm hận rồi rời khỏi đây cùng với Liễu Đức Thắng.

Trần Gia Bảo ngồi nhìn, không ngăn cản, nhưng trong mắt có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.

“Sao Liễu Đức Thắng lại đi cùng với Xà Minh vậy, hôm nay còn tới làm sân ga cho Tô Văn Quân cơ mà? Hừ, nếu Xà Minh và Liễu Đức Thắng dám đùa giỡn thủ đoạn gì sau lưng mình thì một kiếm chém chết là được.”

Trần Gia Bảo lạnh lùng cười một tiếng, xoay người tiến về phía nhóm người Tô Ánh Mai, tiếp tục chúc mừng sinh nhật cho Tô Minh Sơn.



Hai người Tạ Anh Dũng và Tần Quang Đại nhân cơ hội nói lên ý muốn hợp tác với Cố Minh Nhiên, Cố Minh Nhiên hơi do dự, cuối cùng vẫn nể mặt Trần Gia Bảo mà gật đầu đồng ý, nhưng phải chờ tiệc mừng thọ kết thúc rồi thương lượng cụ thể công việc sau.

Tạ Anh Dũng và Tần Quang Đại mừng rỡ, cảm thấy chuyến đi này thật sự rất đáng giá.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Cố Minh Nhiên cười ha ha nói với Trần Gia Bảo: “Bác sĩ Trần, chuyến đi đến Hòa Bình này đã giúp tôi có được một thu hoạch rất phong phú, mấy ngày nữa tôi sẽ về Hà Nội.”

“Lần này cũng phải cám ơn ông Cố đã tới cho tôi một mặt mũi. Ông yên tâm, trong vòng một năm, tôi nhất định sẽ đến Hà Nội chữa trị cho cô Cố.” Trần Gia Bảo chân thành nói.

Cố Minh Nhiên mừng rơn, ông ta chờ câu nói này đã lâu rồi, bèn cười nói: “Được, vậy sau này tôi ở Hà Nội chờ cậu đến nhé.”

“Một lời đã định.” Trần Gia Bảo gật đầu.

Tạ Anh Dũng và Tần Quang Đại ở bên cạnh đã vô cùng nôn nao, muốn tận dụng mọi cơ hội nên đi qua mời Cố Minh Nhiên vào căn phòng ở đằng sau, cùng nhau bàn chuyện hợp tác, Cố Minh Nhiên chào một tiếng với Trần Gia Bảo rồi đi cùng hai người kia.

“Trần Gia Bảo, có thể mượn một bước nói chuyện không?”

Đột nhiên, Vương Đại Hùng bước những bước chân đầy mạnh mẽ tới, phía sau còn có đóa hoa của quân đội – Tần Phi Yến.

Trần Gia Bảo hơi do dự, nhìn về phía Tô Ánh Mai.



Tô Ánh Mai mỉm cười, vươn tay sửa sang cổ áo cho Trần Gia Bảo, dịu dàng nói: “Anh đi đi, em mới vừa trở thành người thừa kế nhà họ Tô, có rất nhiều chuyện cần tiếp quản, chắc là không thể đi cùng anh rồi.”

“Được.” Trần Gia Bảo cười một tiếng, sau đó đi ra ngoài cùng với Vương Đại Hùng.

Xung quanh có không ít người vẫn chưa ra về, thấy Trần Gia Bảo và Vương Đại Hùng sánh vai nhau ra ngoài thì vừa hâm mộ vừa kính sợ.

Bên ngoài khách sạn Quân Bình có một chiếc xe quân đội đang đậu. Vương Đại Hùng mời Trần Gia Bảo vào, anh và Vương Đại Hùng ngồi ở hàng sau, Tần Phi Yến thì ngồi ở ghế tài xế lái xe.

“Trung tướng Vương, ông tới tìm tôi có chuyện gì không?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.

“Khà khà, không vội, không vội, lát nữa đến nơi sẽ nói cho cậu nghe. Tóm lại cậu cứ yên tâm, chắc chắn là chuyện tốt cho cậu đấy.” Vương Đại Hùng cười, nói với vẻ thần bí.

Trần Gia Bảo gật đầu, hắn tin tưởng, Vương Đại Hùng là Trung tướng của quân khu Biển Đông, tin tức vô cùng linh thông, nhất định đã biết chuyện giữa mình và Tô Văn Quân nên hôm nay mới đặc biệt tới tiệc mừng thọ nhà họ Tô làm sân ga cho anh, lấy đó để bày tỏ lòng thiện ý của bản thân.

Vương Đại Hùng đã suy tính cẩn thận như vậy, thế nên cho dù anh không hỏi, Vương Đại Hùng cũng sẽ chủ động nói ra.

Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo cũng không xoắn xuýt nữa, dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt thư giãn.

“Phi Yến, đến biệt thự nhà họ Tạ.” Vương Đại Hùng nói.

“Vâng.” Tần Phi Yến đáp một tiếng, chân đạp cần ga, lái xe về phía biệt thự nhà họ Tạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play