Nghĩ đến đây Ngô Thanh lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Không phải,
không phải, sau tôi có thể là Trần Gia Bảo được chứ? Chẳng lẽ cậu Việt
muốn đối phó với Trần Gia Bảo? Tôi có thể cung cấp tin tức của Trần Gia
Bảo…”
“Mẹ nó, anh không phải là cái tên Trần Gia Bảo sống ở Thiên Trúc Viện gì đó. Hại ông đây nhận nhầm người, suýt chút nữa thì làm trễ chuyện
lớn rồi!”
Vũ Hoàng Việt không đợi Ngô Thanh nói xong đã đột nhiên đạp một cước, đạp Ngô Thanh ngã nhào xuống mặt đất. Sau đó cậu ta vung tay nói: “Đánh anh ta cho tôi, đánh chết thì thôi!”
Hai người học gõ của “Thông U Hậu Kỳ” đứng ở phía sau cậu ta ầm ầm
nghe theo, lập tức đi lên phía trước rồi anh một quyền tôi một cước
“chăm sóc” Ngô Thanh đang ở dưới mặt đất.
“Không phải, không khải. Cậu Việt, tôi không phải là Trần Gia Bảo nên anh đánh tôi làm gì? Á ui, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…” Ngô Thanh đã
hoàn hoàn bị dồn ép bức bách. Ba ngày trước anh ta bị Vũ Hoàng Việt nhận nhầm là Trần Gia Bảo nên bị đánh một trận, bây giờ sau khi biết mình
không phải là Trần Gia Bảo, tại sao lại còn bị đánh một trận nữa?”
“Anh đáng bị đánh lắm.” Vũ Hoàng Việt đi lên phía trước đá mạnh một
cước, cảm thấy vẫn còn chưa hả giận thì lại đá liên tiếp mấy cước nữa.
Sau khi nhổ mấy miếng nước bọt lên người Ngô Thanh, lúc này cậu ta mới
thở hồng hộc nói: “Các anh tiếp tục đánh cho tôi, tôi ra bên ngoài hít
thở cho thoáng. Mới đầu năm mà đã nhiều người giả vờ cưỡng bức, đúng là
tức chết đi được.”
Nói rồi Vũ Hoàng Việt đi ra ngoài Thiên Trúc Viện. Sau khi được làn
gió đêm ở trên núi thổi lướt qua, trong lòng cậu ta mới thoải mái hơn
một chút. Mà bên trong Thiên Trúc Viện vẫn không ngừng vang lên tiếng
kêu thảm thiết của Ngô Thanh.
Năm phút trôi qua, hai người học võ của “Thông U Hậu Kỳ” mới đi ra
ngoài. Bọn họ cung kính nói: “Cậu Việt, tên nhóc con Ngô Thanh đã bị
đánh được kha khá rồi. Nếu như tiếp tục đánh anh ta nữa thì e rằng sẽ
xảy ra án mạng mất.”
“Dám ở trong Thiên Trúc Viện giả danh Trần Gia Bảo khiến cậu đây nhận nhầm người, cho dù có đánh chết thì cũng đáng đời anh ta!” Vũ Hoàng
Việt xoa xoa cằm của mình, nói: “Đúng rồi, còn có một người tên là Bạch
Văn. Trước kia tôi bảo các anh điều tra xem anh ta sống ở trong phòng
nào, các anh đã điều tra ra chưa?”
Hai ngày trước Bạch Văn từng chủ động tìm cậu ta, nói võ nghệ của
Trần Gia Bảo rất mạnh, hơn nữa còn có ý đồ muốn làm loạn với nhà họ Vũ.
Nhưng khi đó Vũ Hoàng Việt nhận nhầm Ngô Thanh thành Trần Gia Bảo, vì
vậy cho rằng Bạch Văn đang nói dối nên còn tức giận đánh Bạch Văn một
trận.
Bây giờ Vũ Hoàng Việt biết mình đã nhận nhầm người rồi, vì vậy cậu ta muốn tìm Bạch Văn một lần nữa để hỏi kỹ hơn về chuyện liên quan đến
Trần Gia Bảo.
Lúc này một người trong số đó vẻ mặt trông rất lúng túng, anh ta đáp
lời: “Cậu Việt, theo như điều tra của chúng tôi thì ngày hôm nay Bạch
Văn đã lén đi xuống núi rồi.”
“Bạch Văn đi xuống núi? Vậy thì bỏ đi.” Vũ Hoàng Việt hơi nhíu mày,
xua xua tay nói: “Các anh quay về nghỉ ngơi đi, tôi muốn đi tìm anh
tôi.”
“Vâng.” Hai người đó cùng lên tiếng, sau đó cáo lui rồi rời đi.
Vũ Hoàng Việt đi một mình dưới ánh trăng, chưa được bao lâu cậu ta đã đi vào trong sân nơi mà anh trai cậu ta ở. Sau khi gõ cửa ba lần, cậu
ta trực tiếp đẩy cửa và đi vào trong.
Trong căn phòng, Vũ Bảo Minh vốn đang ngồi trước bàn xem sách “Hoàng
Đế Nội Kinh”. Sau khi nghe thấy tiếng động, anh ta đặt sách xuống và
nói: “Đã muộn như vậy rồi, sao em còn đến đây?”
Vũ Bảo Minh là anh cả của Vũ Hoàng Việt và cũng là người thừa kế
tương lai của nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn. Trong những người trẻ tuổi cùng
lứa, y thuật của anh ta là cao nhất và đồng thời cũng là tuyển thủ mầm
mống có hy vọng được giải quán quân ở trong giải thi đấu Đông Y lần này.
“He he, không có chuyện thì sẽ không lên điện Tam Đảo.” Vũ Hồng Kinh
đi thẳng đến trước bàn trà, sau đó rót cho mình một cốc nước rồi nói:
“Anh à, anh không tham gia vào trận đi đấu vòng loại ngày hôm nay quả
thật là đáng tiếc. Có một người tên là Trần Gia Bảo đã đạt được thành
tựu xuất sắc, trả lời liên tiếp chín đề thi một cách thuận lợi và vào
trận thi đấu chính thức. Anh ta đã chèn ép tất cả mọi người, đúng là một việc là vĩ đại.”
“Anh nghe nói rồi.” Trong đôi mắt Vũ Bảo Minh lóe lên ánh sáng mơ hồ
không rõ ràng, nói: “Trước đó bố cũng đến chỗ anh và cũng nói cho anh
nghe chuyện của Trần Gia Bảo. Hơn nữa ông ấy còn nói với y thuật của
Trần Gia Bảo trước mắt đã trở thành thí sinh hot có khả năng đoạt giải
quán quân nhất, người đứng thứ hai chính là nữ yêu Vũ Nhược Uyên nhà
chúng ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT