“Trước hết đặt chuyện của Vũ Nhược Uyên sang một bên, bây giờ kẻ thù lớn nhất gây trở ngại anh đoạt giải quán quân chính là Trần Gia Bảo.” Vũ Hoàng Việt thở dài, nói: “Vậy anh đã nghĩ xem phải đối phó với Trần Gia Bảo như thế nào chưa?”

“Quân đến thì ngăn cản, nước đến thì đất ngăn.” Vũ Bảo Minh nói với vẻ rất tự tin: “Trần Gia Bảo lợi hại, nhưng anh không hề yếu, anh tự tin y thuật của mình sẽ không thua kém Trần Gia Bảo bao nhiêu. Hơn nữa em cũng đừng quên quyển sách kinh điển về y học lợi hại nhất của chúng ta trong Quỷ Y Môn chính là Quỷ Môn Thập Tam Châm, cho dù y thuật của Trần Gia Bảo có sao siêu đến đâu, nhưng trước Quỷ Môn Thập Tam Châm cậu ta cũng phải cúi đầu nghe theo.”

“Nói như vậy là có lẽ sau khi phát huy Quỷ Môn Thập Tam Châm, nói không chừng chúng ta thật sự có thể đánh bại Trần Gia Bảo.” Vũ Hoàng Việt gật đầu, vẻ mặt rất ngưỡng mộ ước ao. Mặc dù cậu ta là cậu hai của nhà họ Vũ, nhưng bình thường không thích y thuật. Điều đó khiến trình độ y thuật của cậu ta rất thấp, còn không đủ tư cách để học quyển sách kinh điển về y học Quỷ Môn Thập Tam Châm cấp cao trong Quỷ Y Môn.

Vũ Bảo Minh tự tin nói: “Lúc trước khi đến đây, bố cũng từng nói ông ấy sẽ kết hợp với ba chi nhánh khác của nhà họ Vũ, đồng thời tạm thời sửa đổi đề thi ngày mai. Ông ấy sẽ cố gắng khiến Quỷ Môn Thập Tam Châm có thể phát huy tác dụng tốt nhất vào ngày mai.”

Vũ Hoàng Việt há hốc miệng, nói: “Không phải chứ? Tạm thời sửa đổi đề thi ngày mai? Còn có thể làm như vậy được sao?”

Vũ Bảo Minh nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Ai bảo ngày hôm nay Trần Gia Bảo thể hiện xuất sắc như vậy, vì vậy nên mới khiến những người đứng đầu trong bốn chi nhánh nhà họ Vũ đều cảm thấy bị uy hiếp. Những cây to lớn nhất trong khu rừng luôn bị cơn bão làm đổ gục trước, những người đứng đầu trong bốn chi nhánh đều tán thành tạm thời sửa đổi đề thi ngày mai, đảm bảo đề thi có lợi đối với nhà họ Vũ.

Cho nên suy cho cùng trận đấu ngày mai vẫn là cuộc cạnh tranh giữa bốn chi nhánh nhà họ Vũ chúng ta. Còn về Trần Gia Bảo, cậu ta chỉ là một người khác họ mà thôi. Cậu ta không hiểu Quỷ Môn Thập Tam Châm thì sao có thể là đối thủ với nhà họ Vũ được?”



Mặc dù việc tạm thời sửa đổi kỳ thi là không công bằng với Trần Gia Bảo, nhưng Quỷ Y Môn vốn nữa chính nửa tà như vậy. Vì để bảo vệ sự thành công trong giải thi đấu Đông Y, bọn họ tạm thời sửa đổ đề thi đã là gì? Hơn nữa bọn họ cũng không phải trực tiếp hủy bỏ tư cách tham gia trận đấu của Trần Gia Bảo mà chỉ là tạm thời sửa đổi đề thi, đối với Quỷ Y Môn trong nhà họ Vũ mà nói đã là chuyện vô cùng bình thường.

“Em đã hiểu rồi, xem ra Trần Gia Bảo thua chắc rồi.” Vũ Hoàng Việt hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Như vậy em có thể yên tâm được rồi. Lúc trước người em lo lắng nhất chính là Trần Gia Bảo, bây giờ anh ta không đáng để lo lữa. Người khó đối phó nhất còn lại chính là Vũ Nhược Uyên, nhưng nhà họ vũ ở núi Vụ Ẩn chúng ta chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa, cho dù như thế nào núi Vụ Ẩn chúng ta vẫn là hy vọng đoạt giải quán quân lớn nhất.”

“Đó là điều đương nhiên.” Giang Vũ Minh cầm quyển “Hoàng Đế Nội Kinh” lên lần nữa, cười nói: “Anh muốn tiếp tục đọc sách, em quay về trước đi. Sau này đã đặt tâm vào trong y thuật nhiều hơn một chút, bớt quản chuyện linh tinh đi.”

“Thôi đi, thôi đi, em đi vẫn không được sao?” Vũ Hoàng Việt trợn mắt mình, lập tức đi ra ngoài. Đột nhiên nghĩ đến chuyện chị họ của mình là Cẩm Y Vệ hình như có ý với Trần Gia Bảo, nếu như để cô ta biết tạm thời sửa đổi đề thi thì nói không chừng sẽ vô cùng tức giận.

“He he, nếu trách thì chỉ trách Trần Gia Bảo không phải là đệ tử của nhà họ Vũ nên đã định trước anh ta không thể nào giành được giải quán quân trong giải thi đấu Đông Y này được. Cho dù chị họ có tức giận thì cũng không thể nào làm gì khác.”

Vũ Hoàng Việt nở nụ cười kỳ quái, sau đó đi nghênh ngang về phòng của mình và chỉ cảm thấy trong lòng mình rất thoải mái dễ chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play