“Không, ông nói sai rồi, trận chiến hôm nay sẽ là trận chiến bi thảm nhất trong lịch sử của tỉnh Phú Thọ. Cho dù hôm nay tôi có chết ở đây, tôi cũng sẽ khiến tất cả các người phải chôn cùng!” Lời nói của Trần Gia Bảo cực kỳ độc đoán, thần thái ngút trời, ánh mắt cương nghị tự tin, khiến người khác không thể nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh.

Cung Thiên Kinh và những người khác cau mày, sau đó khinh thường cười nói: “Có thể cậu rất mạnh, nhưng ở trước mặt tôi, cậu còn lâu mới đủ mạnh!”

“Đừng nói linh tinh nữa, muốn đánh thì đánh, rút kiếm ra!”

Tay phải Trần Gia Bảo cầm chuôi kiếm, chỉ nghe một tiếng “leng keng” giòn tan, giống như tiếng rồng ngâm vang vọng trong rừng trúc, “Thiên Tế Kiếm” lại lần nữa được rút ra khỏi vỏ!

Thân kiếm thon dài, toàn thân trong suốt như pha lê, nếu không nhìn kỹ thì sẽ nghĩ rằng nó trong suốt, lúc này thanh kiếm đang toát ra ánh sáng lạnh, cảm giác cực quái dị!

“Kiếm tốt.” Cung Thiên Kinh đứng chắp tay nói: “Sau khi cậu chết, tôi sẽ để nhà họ Hoàng chôn cất cậu, thanh kiếm này sẽ là đồ chôn cùng duy nhất của cậu. Bây giờ, người nào định ra tay giết Trần Gia Bảo?”

Sau khi Cung Thiên Kinh nói xong, vẫn đứng tại chỗ, không tấn công Trần Gia Bảo. Là một cường giả Truyền Kỳ, ông ta có chiến thuật của riêng mình, ông ta phải là người cuối cùng xuất chiêu, hơn nữa còn có 11 Tông Sư ở đây. Thực lực của bọn họ đã đủ để giết chết Trần Gia Bảo, Cung Thiên Kinh đến đây để cầm trận, chỉ cần đảm bảo không có thương vong cho bên họ. Cho nên ngay từ đầu Cung Thiên Kinh đã biết khả năng cao là trận chiến này sẽ không cần ông ta phải ra tay!

“Anh Cung, vậy thì hãy để chúng tôi tiếp mấy chiêu của Trần Gia Bảo!”

Khi giọng nói vang lên, sáu Tông Sư bước ra từ phía sau Cung Thiên Kinh, đứng cách nhau vài mét, tạo thành một hình bán nguyệt, bao vây Trần Gia Bảo ở trung tâm.



Trần Gia Bảo nhìn sáu người này, thấy Hề Vũ Triều, Du Nam và Khang Trường Minh xuất hiện trước, còn ba người còn lại, Trần Gia Bảo nhớ rằng họ từng giới thiệu dòng họ khi xuất hiện, và họ đã được xếp hạng. đứng đầu trong mười gia tộc hàng đầu, lần lượt là Quế Minh Hữu của nhà họ Quế đứng thứ tư trong mười dòng họ hàng đầu, Cảnh Nghị Long của nhà họ Cảnh đứng thứ bảy, cùng với Phù Minh Giám của nhà họ Nhậm đứng thứ tám.

Sáu người này cũng không ngoại lệ, đều là Tông Sư hậu kỳ!

Cung Thiên Kinh gật đầu nhẹ, sáu người này rất mạnh, sáu người bọn họ ra tay chống lại Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo chắc chắn không thể tránh khỏi cái chết.

Nếu một người bình thường gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, sợ rằng vẻ mặt đã tái mét, giơ tay đầu hàng rồi, thế nhưng, Trần Gia Bảo có phải là người thường không?

Thay vì sợ hãi, Trần Gia Bảo lại thầm thở phào nhẹ nhõm, ở đây chắc chắn Cung Thiên Kinh là người có thể gây ra mối đe dọa cực lớn cho anh, sau đó là sự chung sức của 11 Tông Sư. Giờ Cung Thiên Kinh chỉ ở cạnh quan sát, hơn nữa chỉ có 6 Tông Sư hậu kỳ ra tay, rõ ràng là cho anh cơ hội. Nếu anh có thể tận dụng thời điểm này để giết chết vài vị Tông Sư với tốc độ nhanh nhất, thì mối đe dọa mà anh phải đối mặt chắc chắn sẽ nhỏ hơn rất nhiều!

Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo quyết định nhân cơ hội này đánh phủ đầu, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, chân phải đột nhiên đạp trên mặt đất, cả người lao về phía Du Nam!

Tốc độ của anh rất nhanh “Thiên Tế kiếm” trong tay vẽ ra một vệt dư ảnh tuyệt đẹp trên không, sức mạnh kinh người, kiếm thế còn chưa bắn ra, kiếm ý nồng đậm đã bao trùm lấy Du Nam, dội vào khiến quần áo trên người ông ta bay phấp phới!

Đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ của Trần Gia Bảo, Du Nam không hề kinh ngạc hay sợ hãi, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, cười nói: “Không ngờ anh Trần sẽ tìm đến tôi trước, ông già này đúng là vinh hạnh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play