“Tông Sư của tỉnh Phú Thọ các ông đã chết trong tay tôi, nếu tôi nhớ không lầm, tổng cộng mới chỉ có bốn người.” Trần Gia Bảo không hề giảm khí thế, nhướng mày nói: “Hay là, mấy người cảm thấy người chết hơi ít nên hôm nay muốn chết thêm sao?”

Hề Vũ Triều và những người khác thầm cười nhạo, Cung Thiên Kinh là cường giả Truyền Kỳ duy nhất ở tỉnh Phú Thọ, một thân tu vi hoàn toàn sánh với trời, có thể trấn áp mọi thứ ở tỉnh Phú Thọ. Ngay cả chủ nhà họ Hoàng ở trước mặt Cung Thiên Kinh cũng phải cực kỳ cẩn trọng, Trần Gia Bảo còn nhỏ mà dám tự phụ như vậy trước mặt Cung Thiên Kinh, thật đúng là chết rồi mà không biết tại sao mình lại chết.

Cung Thiên Kinh nhẹ nhàng nói: “Bởi vì cậu đến nên mới dẫn đến chuyện ở tỉnh Phú Thọ dạo gần đây hơi loạn, tôi cảm thấy không vui.”

“Ồ?” Trần Gia Bảo lắc đầu cười, nói: “Ông không vui, vậy thì sao?

Cung Thiên Kinh chống tay, khí thế tỏa ra khắp trời đất, nói: “Tôi tên là “Thiên Kinh”, ngay cả bầu trời cũng phải kinh hãi, chứ đừng nói gì đến cái tỉnh Phú Thọ này! Hôm nay, tôi phải giết chết cậu tại đây, khiến thì tình hình rối loạn ở tỉnh Phú Thọ được chỉnh đốn lại!”

Trên ngọn núi Văn Hồ, sâu trong rừng trúc hẻo lánh, những lời nói của Cung Thiên Kinh là những lời độc đoán nhất, ông ta thề sẽ giết Trần Gia Bảo ở đây, nhưng giọng điệu lại đều đều, như thể đang thuật lại một chuyện bình thường.

Bên trong rừng trúc, bầu không khí dần trở nên căng thẳng và ác liệt, trận chiến sinh tử nguy hiểm sắp bắt đầu!

Trần Gia Bảo nhìn quanh Cung Thiên Kinh và những người khác, mặc dù trông anh bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng anh đang cực kỳ nghiêm túc.

Không phải anh chưa từng đấu với cường giả Truyền Kỳ, cũng không phải chưa từng bị cường giả Truyền Kỳ bao vây. Như lúc trước khi đến núi Yên Tử để tìm Lưu Ly, anh cũng đã giao đấu với bốn cường giả Truyền Kỳ như Trương Thành Trực và Liệu Thành Phùng. Lần đó là đội hình mạnh nhất mà anh từng gặp kể từ khi xuống núi. Nhưng lúc đó chính Lưu Ly đã dùng thực lực của mình để cầm chân 3 Truyền Kỳ Liệu Thành Phùng và Tôn Khai Sơn, Trần Gia Bảo mới có thể dùng “Liệt Địa kiếm” giết chết Trương Thành Trực.



Cũng tại núi Hồng Lĩnh, Trần Gia Bảo cũng chém chết Truyền Kỳ Phụng Bằng Thanh dưới lưỡi kiếm, tuy nhiên, trận chiến quyết định đó là một chọi một, hai Tông Sư còn lại của nhà họ Phụng không thể ra tay. Nếu không, lúc đó Trần Gia Bảo không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Chưa kể, cả Trương Thành Trực và Phụng Bằng Thanh đều mới chỉ ở Truyền Kỳ sơ kỳ nhưng đã mang đến một mối đe dọa rất lớn cho Trần Gia Bảo, nếu anh không có “Thiên Địa Nhân Tam kiếm” thì e rằng anh đã chết trong tay đối phương từ lâu…”

Giờ phút này, tình cảnh mà Trần Gia Bảo phải đối mặt khác hoàn toàn so với trước đây, trước hết, khí thế của Cung Thiên Kinh mạnh hơn Trương Thành Trực và Phụng Bằng Thanh, ít nhất ông ta cũng là cường giả Truyền Kỳ trung kỳ. Hơn nữa, ngoài Cung Thiên Kinh Ngoài còn có mười một Tông Sư, họ sẽ không thật sự chiến đấu một mình, mà sẽ tìm cơ hội dồn Trần Gia Bảo vào chỗ chết bất cứ lúc nào!

Có thể nói đây là tình huống nguy hiểm nhất mà Trần Gia Bảo gặp phải kể từ khi xuống núi!

Nhưng nói là như vậy, Trần Gia Bảo vẫn không hề sợ hãi như cũ, hai mắt lóe lên, khí thế nồng đậm tỏa ra, nói: “Muốn giết tôi ở chỗ này, sợ rằng phải khiến các người thất vọng rồi. Ngược lại nói không chừng nhiều người trong số các người sẽ chết ở đây, hơn nữa còn là chết thảm hại!”

Đối mặt với đội hình khủng khiếp như vậy, thần thái của Trần Gia Bảo vô cùng lẫm liệt, khí thế vẫn mạnh mẽ như cũ, điều này khiến Hề Vũ Triều và những người khác phải ngạc nhiên.

Cung Thiên Kinh vỗ tay, trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ, mỉm cười nói: “Đã lâu lắm rồi không có người nào dám lớn tiếng như vậy trước mặt tôi, người trẻ tuổi đúng là có dũng khí, nếu cậu biết thân biết phận trốn ở tỉnh Hòa Bình, chờ đợi hai mươi đến ba mươi năm nữa thì với tố chất của cậu, đến lúc đó cả tỉnh Hòa Bình và tỉnh Phú Thọ có ai có thể làm đối thủ của cậu được nữa chứ?

Thật đáng tiếc, có trách thì trách cậu quá kiêu ngạo, ở tỉnh Hòa Bình làm người thống trị thì cũng thôi đi, lại còn đến tỉnh Phú Thọ để tự phụ, khiến tỉnh Phú Thọ cảm thấy như long trời lở đất. Là Truyền kỳ duy nhất ở tỉnh Phú Thọ, tôi chỉ có thể giết cậu ở nơi này để điều chỉnh tình hình ở tỉnh Phú Thọ. Trận chiến hôm nay đã định sẵn sẽ là trận chiến cuối cùng của Trần Gia Bảo cậu, mà rừng trúc núi Văn Hồ sẽ sớm trở thành nơi chôn xác cậu!”

Hề Vũ Triều và những người khác gật đầu lia lịa, lần này đến núi Văn Hồ để vây giết Trần Gia Bảo, ngoài nhà họ Bạch ra thì các dòng họ lớn khác đều hưởng ứng, có thể nói là tập hợp được sức chiến đấu hàng đầu ở tỉnh Phú Thọ, cho dù Trần Gia Bảo mạnh có hơn gấp mười lần thì hôm nay cũng sẽ chết mà không có chỗ chôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play