Trần Gia Bảo lắc đầu: “Không cần khách sáo, lần này là do tôi làm cô bị liên lụy, nếu không vì tôi thì Ferrari của cô đã không bị hủy rồi.”

“Hủy một chiếc xe tốt hơn bỏ mạng nhiều.” Bạch Ngọc Thanh cười: “Hơn nữa, loại xe này tôi còn nhiều lắm.”

Bạch Ngọc Thanh như muốn chứng minh lời của mình, sau khi điều chỉnh tâm trạng xong liền gọi điện cho cấp dưới đưa một chiếc xe khác tới, tiếp tục lái xe đưa Trần Gia Bảo về nhà.

Khoảng hai tiếng sau, Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh mới tới nhà họ Bạch ở thành phố Bắc Ninh.

Giống như Bạch Ngọc Thanh đã giới thiệu qua trước đó, nhà họ Bạch ở thành phố Bắc Ninh có thể nói là lớn nhưng không thô, như vậy chính tự nhiên cũng không giống bình thường, cũng không phải là biệt thự đơn thuần, mà là cả một tòa đình viện lâm viên mang phong cách xa xưa, không chỉ cổ kính, còn cực kì phú quý thanh lịch.

Khi xe đi đến cổng lớn, Trần Gia Bảo hơi hơi ghé mắt, chỉ thấy có không ít bảo vệ mặc đồ màu đen đang đứng, nhìn có vẻ được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Những bảo vệ này sau khi nhìn thấy Bạch Ngọc Thanh ngồi ở vị trí ghế lái, đều khom người vấn an, vội vàng mở cổng ra, cung kính mời Bạch Ngọc Thanh đi vào.

“Chỗ này là nhà của tôi, thế nào, hoàn cảnh không tệ ha?”

Bạch Ngọc Thanh tiếp tục lái xe, chạy tới chỗ ga ra.

Trần Gia Bảo xuyên qua cửa kính xe, nhìn khung cảnh êm ả xung quanh, cười nói: “Cầu nhỏ nước chảy, khung cảnh thanh nhã, nhà cô quả thật rất đẹp.”



“Đúng vậy, quả thật rất đẹp.” Bạch Ngọc Thanh nhún nhún vai, nói: “Đáng tiếc thanh tú có thừa, khí phách lại không đủ, hơn nữa tôi nghe ông nội nói phong thuỷ ở chỗ này cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi là trung bình, cho nên tôi cũng không phải thực vừa lòng. Tôi nghĩ, chỉ có ở trung tâm thành phố tỉnh Phú Thọ như Yên Bái, có được một tòa đình viện lâm viên thuộc về mình, mới có thể khiến tôi cảm thấy thỏa mãn.”

Bạch Ngọc Thanh không chút nào che dấu dã tâm của cô ta, so với bề ngoài lạnh lùng điềm đạm của cô ta, hình thành sự tương phản rõ ràng.

“Chuyện này, tôi tin tưởng cô nhất định sẽ thực hiện được ước mơ của mình.” Trần Gia Bảo cười nói.

“Cho nên, vì để đạt được ước mơ này, tôi mới chủ động tìm anh, cùng anh hợp tác.” Bạch Ngọc Thanh vừa nói vừa đem xe đậu vào ga ra, sau khi xuống xe, tiếp tục nói: “Giờ này bố mẹ của tôi hẳn còn chưa ngủ, đi thôi, tôi dẫn anh đi gặp bọn họ, sau đó lại làm phiền anh thi triển y thuật thần kỳ của mình, khám cho ông nội tôi một phen.”

Sau khi nói xong, không biết cô nghĩ tới cái gì, không nói rõ được, trong mắt hiện lên một mặt lo lắng, cất bước đi về phía trước.

“Ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, nhanh chân đuổi theo Bạch Ngọc Thanh, trong mũi ngửi thấy mùi hoa lan nhàn nhạt truyền đến từ trên người cô, cười nói: “Nhìn bộ dáng cực kỳ lo lắng của cô, người không biết, còn tưởng rằng cô đang dẫn bạn trai về ra mắt bố mẹ, như vậy không phải là tôi rất xấu hổ sao?”

Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Ngọc Thanh nổi lên một mặt ửng đỏ, khẽ gắt một chút, nói: “Miệng chó phun không được ngà voi, tôi chỉ là lo lắng thái độ của bố tôi mà thôi, bởi vì suy nghĩ của bố với tôi có chút bất đồng, ông ấy luôn cho rằng nhà họ Hoàng rất mạnh, luôn cố gắng hết sức tránh trở thành kẻ địch với nhà họ Hoàng.”

Hơn nữa, cho dù trong khoảng thời gian này anh nổi bật xuất sắc, ông ấy cũng sẽ cho rằng anh là đối thủ của nhà họ Hoàng, cho nên một lát nữa anh có gặp họ, thái độ của bố tôi với anh hẳn không được tốt lắm. Tôi hy vọng anh có thể xem như nể mặt tôi, nhường nhịn một chút, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, bố tôi khẳng định sẽ nhìn anh với con mắt khác, đến lúc đó cơ hội hợp tác với anh sẽ rất lớn.”

“Tôi biết nên làm thế nào.” Trần Gia Bảo cười khẽ, từ chối cho ý kiến.

Bạch Ngọc Thanh gật gật đầu, tuy rằng chiếm được sự cam đoan của Trần Gia Bảo, bất quá nghĩ đến những lời đồn đại không hay về Trần Gia Bảo, trong lòng cô ta vẫn âm thầm bồi hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play