Chung quanh nhà họ Bạch có rất nhiều nhân viên công tác đang làm việc, nhìn thấy cô chủ băng thanh ngọc khiết nhà mình thế nhưng lại đi với một người bạn khác giới, lại còn thân mật nói chuyện thì thầm, không khỏi đều sợ ngây người, người kia là ai, lại thân mật với cô chủ như vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều nghị luận, đoán thân phận thật sự của Trần Gia Bảo.

Lại nói, Trần Gia Bảo với Bạch Ngọc Thanh xuyên qua đình viện thanh nhã, cùng với hành lang dài màu đỏ, đến trước một phòng khách lớn, Bạch Ngọc Thanh mới vừa đẩy cửa đi vào, trong phòng có một người phụ nữ trung niên khí chất cao quý, thuỳ mị thướt ta, vừa thấy cô ta liền vui mừng kêu một tiếng, bước nhanh đến trước mặt cô ta, nắm lấy tay của Bạch Ngọc Thanh, lo lắng nói: “Ngọc Thanh, mẹ nghe người ta nói con gặp tập kích ở thành phố Yên Bái, ngay cả xe đều bị nổ tan tành, con sao rồi, có bị thương không?”

Bà ta là Hà Tử Lan, là mẹ của Bạch Ngọc Thanh, bởi vì nghe thấy nhân viên công tác tặng xe cho Bạch Ngọc Thanh báo, nói rằng Ngọc Thanh gặp phải tập kích trên đường, bởi vì lo lắng, nên bà ta vẫn luôn ở phòng khách đứng ngồi không yên, sau khi nhìn thấy Bạch Ngọc Thanh, lập tức vọt người qua.

“Mẹ, con không sao, không cần lo lắng, đúng rồi, bố con đâu?” Bạch Ngọc Thanh le lưỡi, hiếm khi lộ ra vẻ mặt đáng yêu, làm cho người ta một chút cũng không nhìn ra được, trong lòng cô ta còn cất giấu một mặt đầy dã tâm.

“Bố con sau khi biết tin con bị tập kích thì cực kì tức giận, trước tiên đã gọi điện hỏi tội cục cảnh sát, may mắn nhân viên công tác nói con không có việc gì, bằng không thì bố con nhất định sẽ náo loạn thành phố Yên Bái, mặt khác, bố con còn gọi điện cho thông gia họ Hề ở thành phố Yên Bái, vừa vặn cậu chủ Hề Vân Lâm nhà họ Hề cũng đang ở thành phố Bắc Ninh, sau khi nghe thấy tin liền chạy ngay đến nhà chúng ta, bây giờ cậu ấy còn đang vấn an ông nội ở phòng ngủ sau viện với ba con.” Hà Tử Lan giải thích nói.

“Hề Vân Lâm cũng đến đây? Anh ta đúng là âm hồn bất tán mà.”

Bạch Ngọc Thanh không nhịn được nhíu mày, Hề Vân Lâm là người thừa kế chính thức của nhà họ Hề, trước đây theo đuổi cô ta rất lâu, có điều Bạch Ngọc Thanh không có hứng thú với Hề Vân Lâm, nên đã cự tuyệt rất nhiều lần, không thể tưởng tượng được Hề Vân Lâm lại tới nữa.



“Hề Vân Lâm người ta cũng là quan tâm con thôi, nửa đêm còn đặt biệt chạy tới, không dễ dàng gì, đợi lát nữa gặp mặt, con cũng nên cho người ta tí mặt mũi.” Hà Tử Lan sau khi dặn dò một câu xong, lúc này mới phát hiện thân ảnh Trần Gia Bảo, hiếu kỳ nói: “Ngọc Thanh, anh này là bạn con à?”

“Phải, anh ấy là bạn con, đợi lát bố con đến đây, con sẽ giới thiệu mọi người với nhau, Gia Bảo, đây là mẹ tôi.” Bạch Ngọc Thanh giới thiệu nói.

Trần Gia Bảo lễ phép cười nói: “Chào dì.”

Hà Tử Lan đánh giá Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, trong ấn tượng của bà ta, con gái của mình tính tình lạnh lùng, hơn nữa ánh mắt rất cao, bạn bè khác giới có thể làm cho Bạch Ngọc Thanh để mắt tới đã ít lại càng ít, càng đừng nói, đã muộn như vậy còn dẫn người ta về nhà.

“Trừ khi, anh bạn này, cậu là bạn trai của Ngọc Thanh?”

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hà Tử Lan vừa mừng vừa sợ, ngay cả ánh mắt nhìn Trần Gia Bảo đều thay đổi, bộ dáng như mẹ vợ nhìn con rể, đến nỗi Trần Gia Bảo có thân phận gì, có xứng với con gái của bà ta không, Hà Tử Lan cũng không thèm suy nghĩ, nói giỡn, với tiêu chuẩn cao của con gái bà ta, có thể được con gái bà ta coi trọng, có thể tệ được sao?

Nghĩ đến đây, Hà Tử Lan ý cười càng đậm, nhiệt tình tiếp đón Trần Gia Bảo vào phòng khách, nói: “Gia Bảo phải không, mau ngồi xuống, dì kêu người đi pha trà, đứng bên đó nãy giờ lâu như vậy, Ngọc Thanh đứa nhỏ này cũng không biết mời con vào ngồi, con nhóc này không hiểu quy tắc gì hết. Gia Bảo, Ngọc Thanh nhà dì không bị ai uốn nắn, là đứa nhóc lỗ mãng, về sau con bé có chỗ nào làm không đúng, con cứ nói với dì, dì giúp con giáo huấn nó.”

Nghe những lời thân thiết của bà ta, hoàn toàn xem Trần Gia Bảo là con rể tương lai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play