Lúc này Trần Gia Bảo càng thêm quyết ý muốn đoạt “Xá lợi cốt Phật” về. Không chỉ lưu ly, còn là vì chính bản thân anh. Nếu để Đạm Đài Thái Vũ tiếp tục tìm hiểu lĩnh ngộ “Xá lợi cốt Phật” thì e là cô ta sẽ càng ngày càng mạnh, không bao lâu sẽ đột phá tới cảnh giới “Truyền kỳ”. Đến lúc ấy cơ hội đoạt lại “Xá lợi cốt Phật” sẽ càng thêm khó khăn. Trong lúc suy nghĩ, anh thấy tay của Đạm Đài Thái Vũ đã đặt lên chuôi kiếm Thu Thủy.

Một luồng kiếm ý sắc bén nhoáng cái đã bao phủ toàn bộ ngõ nhỏ!

Kiếm ý mãnh liệt, dày đặc như hóa thành thực chất, Bạch Ngọc Thanh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngực như bị nghẹn, suýt thì không thể hô hấp.

Nếu chỉ có mình Trần Gia Bảo thì anh đã phá vỡ nóc xe lên giao chiến với Đạm Đài Thái Vũ rồi, nhưng bên cạnh anh còn có Bạch Ngọc Thanh, huống chi cô ấy đang ngồi trong xe, nếu có sự cố gì thì thật là xe hủy người vong.

Thấy Đạm Đài Thái Vũ muốn ra tay, Trần Gia Bảo quyết định thật nhanh, dùng ngón tay cắt đứt đai an toàn, đá văng cửa xe, không nói không rằng ôm theo Bạch Ngọc Thanh còn đang hốt hoảng xuống khỏi đó.

Ngay sau đó, ánh sáng lóe lên, kiếm ý tản ra lạnh lẽo phóng lên tận trời.

Một kiếm này của Đạm Đài Thái Vũ bổ chiếc Ferrari thành hai nửa, xe lập tức bốc lên ngọn lửa hừng hực, tiếng nổ mạnh vang lên, ánh lửa chiếu rọi cả ngõ nhỏ sáng như ban ngày, cùng với đó là gió lốc mãnh liệt bao quanh.

Đạm Đài Thái Vũ thừa cơ nhảy lên, tay nắm kiếm đứng vững trên một kiến trúc chưa thành hình cạnh đó, lửa rọi lên má cô ta ửng hồng, váy nhạt phấp phới theo gió, tựa như một nàng tiên lạc chốn nhân gian vậy.

Trần Gia Bảo dùng tu vi mạnh mẽ của mình cường ngạnh gánh lấy sức ép của vụ nổ, bảo vệ Bạch Ngọc Thanh trong lòng.

Tiếp theo, anh ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Thái Vũ cao cao tại thượng bên kia, trong mắt dâng lên chiến ý!



Đạm Đài Thái Vũ nhìn thẳng vào mắt Trần Gia Bảo thật sâu, bất ngờ nhún người lao về phía xa.

Trần Gia Bảo cực kỳ muốn đuổi theo ép hỏi cô ta “Xá lợi cốt Phật” ở đâu. Nhưng cúi đầu nhìn cô gái còn đang sợ run trong lòng thì khựng lại, trong lòng thầm than, nhưng vẫn không đuổi theo nữa.

Đạm Đài Thái Vũ tranh thủ thời gian mượn mấy công trình dở dang làm điểm tựa, nhún bật vài cái đã biến mất trong bầu trời đêm đằng xa.

Trần Gia Bảo âm thầm tiếc hận.

Bạch Ngọc Thanh nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình, khiếp sợ nói: “Cô gái vừa nãy là thần tiên hay yêu quái vậy?”

“Đó là Đạm Đài Thái Vũ, một cô gái có chút lợi hại.” Trần Gia Bảo trầm giọng đáp.

Bạch Ngọc Thanh nghe nói Đạm Đài Thái Vũ là người thì đầu tiên là thở phào một hơi, sau đó lại trợn trắng mắt: “Đấy gọi là “có chút lợi hại” ấy à? Im hơi lặng tiếng xuất hiện trên nóc xe, một kiếm chém xe thành hai nửa, cô gái này quá quá quá mạnh đi chứ. Người như thế lại đến tìm anh? Anh với cô ấy có thù à?”

“Có thù oán, còn không nhỏ.” Trần Gia Bảo gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, nếu Đạm Đài Thái Vũ đã chủ động xuất hiện thì sao chỉ giáng một đòn liền chạy mất rồi? Chẳng lẽ, cô ta chỉ định nhắn nhủ rằng đã tới tỉnh Phú Thọ, còn biết tung tích của anh nữa à?

“Xem ra ngoài bảy gia tộc lớn ra anh còn có một đối thủ mạnh mẽ nữa. Như vậy con đường đạt tới mục tiêu của chúng ta lại tăng thêm một tầng khó khăn rồi.” Bạch Ngọc Thanh lắc đầu, lại bỗng phát hiện mình còn đang ở trong lòng Trần Gia Bảo thì đỏ mặt lên, âm thầm giãy khỏi vòng tay của anh.

Cô đi tới một bên, nhìn chiếc Ferrari còn đang cháy hừng hực thì lại nghĩ mà sợ, chân thành nói: “Thanh kiếm kia thật bén, nếu tôi còn ở trong xe thì dù không bị kiếm của cô ta đánh chết cũng bị đốt thành tro tàn rồi, may là anh cứu tôi ra đúng lúc. Cảm ơn anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play