Tôn Thiệu Cương thầm kinh ngạc. Trước đó, anh ta cho rằng Trần Gia
Bảo ngang ngược như vậy hoàn toàn là bởi có Hàn Đông Vy ở sau lưng ủng
hộ. Nhưng mà giờ xem ra, sự thật có vẻ không giống như mình suy đoán.
Không đợi anh ta ngẫm nghĩ, Trần Gia Bảo đã khẽ cười, khinh thường
nói: “Nói xin lỗi? Vì sao Trần Gia Bảo tôi phải xin lỗi một kẻ ngu chủ
động tới khiêu khích anh, rồi dùng tai nạn giao thông uy hiếp anh, còn
bị anh đánh gãy chân vì bản lĩnh chẳng bằng ai như thế chứ?
Mặc dù anh không biết chân của tên đó với xương sườn của Hà Trung Sơn lành lại thế nào, nhưng mà anh không ngại ra tay đánh gãy một lần nữa
đâu.”
Lời vừa ra, tất cả đều xôn xao!
Bấy giờ, mọi người xung quanh mới biết hóa ra Tôn Thiệu Huy từng dùng cái chết uy hiếp Trần Gia Bảo .
Quả nhiên phù hợp với tác phong của Tôn người điên!
Mà lời nói của Trần Gia Bảo còn tiết lộ rằng, anh đã đánh gãy chân
Tôn Thiệu Huy, và giờ còn muốn đánh gãy lần nữa ngay trước mặt Tôn Thiệu Cương.
Bảo sao thằng nhãi này có thể chinh phục được Hàn Đông Vy. Anh đủ ngạo mạn, cũng đủ phách lối!
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Đông Vy khẽ biến sắc. Cô phẫn nộ đến mức
nhướng cao chân mày, đồng thời tức giận nói: “Tôn Thiệu Huy dám uy hiếp
chồng tôi, giờ lại điên đảo trắng đen muốn chồng tôi xin lỗi? Sao hả,
các người cho là Hàn Đông Vy tôi dễ bắt nạt phải không?”
Tôn Thiệu Cương sầm mặt, nói: “Nói vậy, tổng giám đốc Hàn định cá chết lưới rách với nhà tôi à?”
Hàn Đông Vy bực tức nói: “Đối địch với nhà họ Tôn các người? Vậy thì làm sao? Anh còn dám đối địch với nhà họ Tạ phải không?”
Tôn Thiệu Cương cười lạnh, thành công nói ra ấy muốn ở trong lòng:
“Tôi đương nhiên không muốn là kẻ thù của nhà họ Tạ. Chẳng qua, địa vị
của tổng giám đốc Hàn ở nhà họ Tạ dù cho không thấp, nhưng cũng chẳng
cao được đến đâu. Hơn nữa, Tòa nhà thương mại Hoà Bình cũng chỉ là một
trong những sản nghiệp dưới cờ nhà họ Tạ mà thôi.
Nếu như tôi tập hợp tất cả thế lực nhà họ Tôn, phát động cuộc chiến
thương mại với Tòa nhà thương mại Hoà Bình, rồi khiến hiệu suất trong
một tháng của tổng giám đốc Hàn tuột xuống một nửa thì tôi tự nhận vẫn
có thể làm được.Tôi nghĩ nhà họ Tạ cũng không thể vì mấy trăm triệu mà
khai chiến toàn diện với nhà họ Tôn chúng tôi nhỉ?”
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Đông Vy biến đổi, cô cảm nhận được sức uy hiếp.
Tôn Thiệu Cương nói không sai, thế lực nhà họ Tôn mặc dù không bằng
nhà họ Tạ, nhưng cũng là một trong những dòng tộc lớn top đầu nên có thế lực vô cùng hùng hậu.
Hơn nữa, bây giờ Tòa nhà thương mại của Lý Đức Trung đang đối địch cô khắp mọi nơi, tình hình đã khó khăn lắm rồi, nếu như lại thêm nhà họ
Tôn nữa thì cô đã có thể tưởng tượng đến lúc đó, hiệu suất của Tòa nhà
thương mại Hoà Bình sẽ rơi xuống vực sâu cỡ nào!
Chẳng qua, đối với Hàn Đông Vy mà nói, hiệu suất của công ty làm sao có thể quan trọng bằng Trần Gia Bảo ?
Mày liễu của Hàn Đông Vy hạ xuống, cô lạnh lùng nói: “Tôn Thiệu Cương à, anh cho là uy hiếp tôi thì tôi sẽ khuất phục ư? Muốn người đàn ông
của Hàn Đông Vy tôi khuất phục, anh thật sự ảo tưởng hão huyền!”
Tôn Thiệu Cương càng kinh ngạc hơn. Vì một nhân viên phục vụ nho nhỏ, Hàn Đông Vy dám trở mặt với nhà họ Tôn, xem ra tên trai bao Trần Gia
Bảo này cũng có chỗ độc đáo.
Mọi người xung quanh nhao nhao hâm mộ Trần Gia Bảo may mắn. Nhìn sự
mê muội ấy của Hàn Đông Vy, chắc chắn cô đã trúng chiêu của tên trai bao đó rồi.
Xem ra ăn bám cũng cần phải có cảnh giới nhất định!
Chẳng qua, họ không coi trọng Hàn Đông Vy, bởi tình yêu không thể làm ra cơm ăn, mặt mũi cũng chẳng quan trọng đến nỗi ấy.
Chỉ sợ không bao lâu nữa, vì hiệu suất tuột dốc, Hàn Đông Vy Sẽ bị
nhà họ Tạ chỉ trích, thậm chí còn bị đuổi khỏi nhà họ Tạ. Còn Tôn Thiệu
Cương vẫn sẽ là chủ nhà tương lai của nhà họ Tôn như cũ.
“Được, Hàn Đông Vy, vậy cô đợi nhà họ Tôn trả thù đi. Đến lúc đó,
hiệu suất của Tòa nhà thương mại Hoà Bình giảm xuống, tôi muốn xem thử
xem cô làm sao ăn nói với nhà họ Tạ!” Tôn Thiệu Cương cười lạnh nói.
Anh rất tự tin. Dù cho bây giờ Hàn Đông Vy kiên cường thì thắng lợi cuối cùng vẫn sẽ thuộc về Tôn Thiệu Cương anh ta mà thôi!
Tôn Thiệu Huy, Hà Trung Sơn và những người khác đều tỏ ra hưng phấn.
Dù cho Trần Gia Bảo có chỗ dựa là Hàn Đông Vy, nhưng vẫn không phải là
đối thủ của nhà họ Tôn. Đến lúc đó, muốn báo thù chuyện bị làm gãy xương quả thật là dễ như trở bàn tay.
Sắc mặt Hoàng Thiên Hạnh phức tạp, cô ta thở dài. Chỉ có mình Chu Linh Hoa là nở nụ cười khinh thường.
Hàn Đông Vy kéo cánh tay Trần Gia Bảo . Cô hơi ngẩng đầu, không hề sợ hãi.
Trần Gia Bảo cảm động, lực tay ôm eo Hàn Đông Vy càng mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT