Tôn Thiệu Huy, Hà Trung Sơn và những người khác đều tỏ ra khiếp sợ, còn Chu Linh Hoa thì tràn đầy hâm mộ.

“Chị Vy, chị không lầm đó chứ? Trần Gia Bảo không phải nhân viên phục vụ thông thường hả? Sao chị lại để ý đến anh ta?” Hoàng Thiên Hạnh từng nói chuyện với Hàn Đông Vy trong một bữa tiệc kinh ngạc hỏi.

Thấy cô xuất hiện, Hàn Đông Vy có ấn tượng rất tốt với Hoàng Thiên Hạnh nên cô ngượng ngùng cười, rồi tự hào nói: “Nhìn người không thể nhìn mỗi bề ngoài, nước biển không thể đong đo mà. Nếu như cô nghĩ Gia Bảo chỉ là một nhân viên phục thông thường, vậy thì lầm to rồi.”

Hoàng Thiên Hạnh như có điều suy nghĩ.

“Bây giờ, các người còn cảm thấy tôi lén vào không?” Trần Gia Bảo hờ hững nói.

Đội trưởng đội bảo vệ lúng túng bảo: “Không không, trách lầm anh Trần rồi. Là chúng tôi không đúng, xin anh tha thứ cho.”

Tiếp đó, anh ta vung tay, dẫn bảo vệ lui ra. Ngay cả việc Trần Gia Bảo chủ động đánh người cũng không ai truy cứu nữa.

Tôn Thiệu Huy cười lạnh nói: “Tôi nói cậu sao lại không sợ hãi, hóa ra là làm trai bao, có chỗ dựa là phụ nữ.”

Sự tức giận lại chợt xuất hiện trên mặt Hàn Đông Vy.

Trần Gia Bảo ôm eo cô, cười hì hì nói: “Có thể tiến công chiếm đóng được người phụ nữ ưu tú như Hàn Đông Vy, làm trai bao của cô ấy cũng là một loại bản lĩnh đấy. Sao nào, hâm mộ hả?”

Hàn Đông Vy xấu hổ đỏ bừng mặt. Tuy trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài mặt, cô lại lãnh đạm nói: “Tôn Thiệu Huy này, bữa tiệc này được nhà họ Tạ tổ chức, mong anh có thể hiểu quy củ ở đây, đừng nên đem tác phong người điên của anh vào chỗ này. Nếu không tôi chỉ đành cho người đá anh ra ngoài thôi.”



“Hàn Đông Vy, cô dám…” Tôn Thiệu Huy hận đến cắn răng nghiến lợi.

Hàn Đông Vy ngạo nghễ nói: “Anh cứ thử mà xem.”

Tôn Thiệu Huy tức đến ngứa răng, nhưng trước mặt Hàn Đông Vy, anh ta cũng không có cách nào hay cả.

Đột nhiên, một âm thanh thách thức truyền từ nơi cách đó không xa đến: “Tôi thật muốn xem thử Hàn Đông Vy cô dựa vào cái gì mà đuổi người nhà họ Tôn chúng tôi ra ngoài!”

Mọi người lại đua nhau nhìn. Sau khi thấy rõ người tới, ai nấy đều không kiềm được mà bày vẻ nghiền ngẫm.

Một người đàn ông mặc com-lê đen đi ra. Anh ta có gương mặt anh tuấn, chiều cao trên một trăm tám mươi lăm và dáng vẻ khá là trịnh trọng.

Tôn Thiệu Huy vui mừng nói: “Anh cũng đến ạ?”

Người đàn ông này là con trai trưởng, đồng thời cũng là chủ nhân tương lai của nhà họ Tôn – Tôn Thiệu Cương.

Tôn Thiệu Cương vừa đi vào đã tức giận nói: “Bình thường luôn nói với cậu ra ngoài phải bỏ cái tính tình cậu ấm đấy của cậu đi, cậu lại không nghe, bây giờ đắc tội với người ta chưa?”

“Vâng, anh, em sai rồi…” Tôn Thiệu Huy cúi đầu nói.



Tiếp đó, anh ta chỉ nghe Tôn Thiệu Cương vừa chuyển mắt cái đã ngạo nghễ nói: “Chẳng qua người nhà họ Tôn chúng ta tự có kiêu ngạo của mình. Dù là đi đâu cũng không thể để bị người ta bắt nạt. Nếu có kẻ dám trêu vào họ Tôn chúng ta, vậy bất kể kẻ đó là ai, đều sẽ không được ăn trái ngon!”

Tôn Thiệu Huy hưng phấn nói: “Phải phải, vẫn là anh nói đúng. Mẹ nó, kẻ dám ra oai với nhà họ Tôn chúng ta thì phải giết ngay tức khắc!”

Đám người Hà Trung Sơn, Triệu Minh Quân cũng hưng phấn theo.

Tôn Thiệu Cương – cậu chủ nhà họ Tôn nổi tiếng bao che người nhà, hơn nữa có thù phải trả. Trước giờ, người đắc tội với anh ta nếu không chết thì là bị lột da.

Bây giờ, Tôn Thiệu Cương xuất hiện, vậy Trần Gia Bảo chắc chắn phải chịu thiệt.

Tôn Thiệu Cương chuyển mình, đối mặt với Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy. Không, nói chính xác là đối mặt với Hàn Đông Vy, bởi Trần Gia Bảo đã bị anh ta tự động bỏ quên rồi.

Ở trong mắt anh ta, một nhân viên phục vụ nho nhỏ chỉ cần một búng tay là có thể nghiền chết. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Hàn Đông Vy không nhúng tay vào.

Tôn Thiệu Cương cười lạnh, nói: “tổng giám đốc Hàn, người đàn ông của cô đánh gãy chân em trai tôi, món nợ này nếu như cứ cho qua như vậy thì sau này ở thành phố Hòa Bình này, người khác sẽ cho là nhà họ Tôn chúng tôi dễ chọc.

Nhưng mà, hôm nay nể mặt tổng giám đốc Hàn, tôi có thể mắt nhắm mắt mở, chỉ cần Trần Gia Bảo nói xin lỗi trước mặt mọi người thì nhà họ Tôn sẽ không nhắc lại chuyện cũ, thế nào?”

“Anh, không thể để tên đó lời vậy…” Tôn Thiệu Huy vội la lên. Chẳng qua, lời anh ta còn chưa kịp nói hết đã bị cái trừng mắt của Tôn Thiệu Cương làm trôi ngược trở lại.

Hàn Đông Vy nghiêng đầu nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt mà kẻ ngu cũng có thể nhìn ra là thâm tình đến mức nào, rồi nói: “Chồng à, người ta nghe anh. Bất kể anh quyết định thế nào, người ta đều ủng hộ anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play