Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên bên cạnh: “Nhà họ Tạ sẽ đối xử với chị Vy như thế nào không cần người ngoài bận tâm!”

Mọi người đồng loạt nhìn qua, sau đó chấn động luôn.

Bởi vì người tới chính là công chúa của nhà họ Tạ —— Tạ Cẩm Tú!

Tạ Cẩm Tú có vóc người dong dỏng, rực rỡ chẳng ai sánh bằng, hơn nữa khí tràng lại mạnh, thế nên vừa mới ra sân, cô đã trở thành tiêu điểm ánh nhìn của tất cả mọi người.

Trong mắt Chu Linh Hoa lóe lên vẻ hâm mộ. Ngay sau đó, cô nhìn về phía Trần Gia Bảo , rồi siết chặt nắm đấm, trên gương mặt thoáng qua vẻ kiên định!

Tạ Cẩm Tú đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra. Cô đi thẳng tới chỗ Trần Gia Bảo, quan tâm hỏi Trần Gia Bảo rằng: “Anh không sao chứ?”

Trần Gia Bảo lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không sao, chỉ là mấy con kiến thôi mà.”

Gương mặt Tạ Cẩm Tú thả lỏng đôi chút.

Không ít người phân tích sâu xa chi tiết này, để rồi bỗng chốc phải chấn động. Họ âm thầm suy đoán quan hệ của Trần Gia Bảo và Tạ Cẩm Tú .

Tiếp đó, Tạ Cẩm Tú đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn chằm chằm Tôn Thiệu Cường. Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Anh Trần Gia Bảo đây chẳng những là bạn tốt của tôi, mà còn lại khách quý của nhà họ Tạ. Ai dám gây bất lợi cho Trần Gia Bảo thì chẳng khác nào đối địch với nhà họ Tạ!”



Bạn tốt của Tạ Cẩm Tú ? Khách quý của nhà họ Tạ?

Mọi người lũ lượt tỏ ra kinh ngạc. Ban đầu cứ tưởng chỗ dựa của Trần Gia Bảo là Hàn Đông Vy, đâu ai ngờ rằng, ngay cả Tạ Cẩm Tú cũng là bạn tốt của Trần Gia Bảo nữa chứ!

Có cả nhà họ Tạ làm chỗ dựa, nhà họ Tôn còn làm khó Trần Gia Bảo kiểu gì được? Còn báo thù chân gãy như thế nào?

Tôn Thiệu Cương biến sắc. Còn Tôn Thiệu Huy, Hà Trung Sơn và những người khác lại phờ cả cả mặt ra, khó tin, tức giận, sợ hãi, vô số cảm xúc trào ra trong mắt!

Tôn Thiệu Cương đúng là trâu bò, nhưng trâu bò thế nào, đó là so cùng người khác thôi.

Anh ta có thể làm cho Hàn Đông Vy cảm nhận được đe dọa và khó giải quyết, đó là vì anh ta là người thừa kế của nhà họ Tôn.

Nhưng ở trước mặt Tạ Cẩm Tú, người thừa kế của nhà họ Tôn, cũng vẻn vẹn chỉ là người thừa kế của nhà họ Tôn mà thôi.

Tôn Thiệu Cương có thể giẫm lên thiếu gia ăn chơi trác táng khác, Tạ Cẩm Tú cũng có thể có thể giẫm lên anh ta một cách tương tự, mà nhà họ Tôn ngay cả một cái rắm cũng không thả ra được.

Khó trách Trần Gia Bảo dám đánh gãy chân Tôn Thiệu Huy, thì ra sau lưng anh ta thật sự có chỗ dựa mạnh mẽ.

Hàn Đông Vy khe khẽ thở ra một hơi, trước mặt cô Tạ Cẩm Tú, coi như Tôn Thiệu Cương là ông chủ tương lai của nhà họ Tôn, vẫn có thể đánh gãy răng rồi bắt nuốt xuống như cũ.



Vẻ mặt Hoàng Thiên Hạnh hết sức sợ hãi, không phải nói Trần Gia Bảo chỉ là nhân viên phục vụ thôi sao? Sao trước đó trở thành người đàn ông của Hàn Đông Vy, bây giờ lại trở thành bạn bè của cô Tạ Cẩm Tú, hơn nữa còn là khách quý của nhà họ Tạ.

Thân phận này còn trâu bò hơn thân phận kia, xác định một nhân viên phục vụ có thể làm được sao?

Chỉ có Chu Linh Hoa không ngạc nhiên chút nào, trong lòng đắc ý thầm nghĩ: “Ngay trước mặt đông đảo người thuộc xã hội thượng lưu, Tạ Cẩm Tú đồng ý đi ra ủng hộ Trần Gia Bảo, xem ra, quả nhiên Trần Gia Bảo là tiềm long chân chính, lựa chọn của tôi không sai!”

Lúc này, đám người lộ ra ánh mắt nghiền ngẫm, đều muốn xem xem, trước mặt cô Tạ Cẩm Tú xinh đẹp tươi sáng lại quyền thế ngập trời này, Tôn Thiệu Cương sẽ làm thế nào.

Ánh mắt Tôn Thiệu Cương phức tạp, có loại giả bộ kém cỏi không thành, cảm thấy bị đám người kia xem thành kẻ ngu xuẩn.

Mặt anh ta âm trầm, nói: “Cô Tạ, cô thật sự vì Trần Gia Bảo mà muốn đối địch với nhà họ Tôn sao?”

“Đối địch với nhà họ Tôn anh? Tự tin này anh từ đâu mà có thế, cảm thấy nhà họ Tôn có thể địch với nhà họ Tạ ư?” Tạ Cẩm Tú kiêu ngạo nói, sắc mặt có chút khinh thường.

Mặc dù nhà họ Tôn cũng là một dòng tộc lớn, nhưng ở trước mặt nhà họ Tạ, còn chưa đủ sức nặng, vả lại nhà họ Tôn kinh doanh chủ yếu về bất động sản, mà cục trưởng cục quản lý nhà ở của thành phố Hòa Bình, đúng lúc là họ trò của ông cụ Tạ Hoàng Dương, chỉ cần nhà họ Tạ muốn thì có thể làm khó dễ nhà họ Tôn mọi lúc.

Nhà họ Tôn, quả thật không có tư cách khiêu chiến với nhà họ Tạ!

Mắt Tôn Thiệu Cương chợt lóe phẫn nộ, nói: “Cô Tạ, nhà họ Tạ có nhiều nhánh lớn, chính là trụ cột của thành phố Hòa Bình, nếu như là chuyện khác, nể mặt mũi nhà họ Tạ, nhà họ Tôn tôi sẽ xem như không có gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play