Sau khi Ngụy Nhã Huyên biết chuyện đã rất kích động, nhanh chóng kéo Tiêu Ngọc Tuyết muốn cùng đi theo.

Liễu Ngọc Phi biết ngày mai Trần Gia Bảo sẽ cùng với Tôn Trường Đông thi đấu đổ thạch, vì để tăng tỷ lệ thắng cho Trần Gia Bảo, cô ta ở lì trong phòng biệt thự bổ sung kiến thức về đổ thạch, cho dù cô ta không có cách nào có thể tăng khả năng đổ thạch trong gian ngắn, nhưng có tìm hiểu vẫn tốt hơn là không biết gì.

Giờ phút này, trong xe của Trần Gia Bảo, ngoài anh ra thì chỉ còn lại Ngụy Nhã Huyên, Tiêu Ngọc Tuyết đang ngồi trong xe của Ngụy Phong Lăng ở phía trước.

Ngụy Nhã Huyên đang ngồi bên ghế phụ, đôi mắt trong trẻo thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần Gia Bảo một chút, tựa hồ như muốn nói chuyện gì đó nhưng lại thôi.

Trần Gia Bảo đánh tập trung lái xe, thấy vậy cười nói: “Trên mặt tôi có hoa sao? Bằng không tại sao cô cứ nhìn tôi mãi vậy.”

Ngụy Nhã Huyên gương mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, nói nhỏ: “Trần Gia Bảo, tôi muốn hỏi anh một câu.”

Trần Gia Bảo cười cười, nói: “Cô gọi Trần Gia Bảo nghe xa lạ quá, sau này cô cứ gọi tôi là Gia Bảo đi.”

Ngụy Nhã Huyên cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng ngoài miệng không nhận thua, nói: “Thôi đi, bổn tiểu thư muốn gọi anh là gì không cần anh phải nhắc nhở. Tôi hỏi anh, tối hôm qua…”

Vừa nói dứt câu, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta càng thêm đỏ, cô ta thì thầm: “Tối hôm qua tôi say rượu không biết gì, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ngủ trong phòng. Tôi nghe… Tôi nghe chị Ngọc Tuyết nói lại, cả đêm hôm qua là anh đã chăm sóc cho tôi. Anh… Anh chắc không lợi dụng tôi say rượu mà làm chuyện xấu xa gì đó chứ?”

Tim cô ta đập thình thịch, một mặt muốn nghe câu trả lời khẳng định của Trần Gia Bảo, nhưng mặt khác lại có chút ngại ngùng, trong lòng lẫn lộn cảm xúc.

Đột nhiên Trần Gia Bảo bật cười nói: “Chuyện xấu xa gì thế?”



“Anh… Anh đã biết tại sao còn hỏi?” Ngụy Nhã Huyên tức giận nói: “Là… Là chuyện đấy…”

“Ồ”, Trần Gia Bảo đột nhiên hiểu ra, công khai thú nhận: “Thế thì không có, chỉ là tôi trước khi rời đi có hôn cô một cái.”

“Hả?” Ngụy Nhã Huyên cái miệng nhỏ chu ra, khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ bừng, khóc không ra nước mắt: “Đồ khốn nạn, đó là nụ hôn đầu tiên của tôi, anh nhân lúc tôi ngủ mà cướp đi, anh còn có lương tâm không?”

Trần Gia Bảo khóe miệng cười tươi hơn, cười nói: “Hóa ra là nụ hôn đầu tiên, thảo nào lại ngọt ngào như vậy.”

“Không được, nụ hôn đầu tiên kia không tính. Bổn tiểu thư không có cảm nhận được gì hết, vậy là thiệt thòi cho tôi quá rồi.” Ngụy Nhã Huyên trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo một cách hung dữ, sau đó đột nhiên tiến lại gần chủ động hôn môi Trần Gia Bảo.

Kể từ màn khiêu vũ đêm qua, Ngụy Nhã Huyên đối mặt với Trần Gia Bảo đã trở nên can đảm hơn.

Trong một khoảnh khắc tiếp theo, Trần Gia Bảo lại cảm nhận được làn môi mỏng manh của cô gái, mềm mại, ngọt ngào, hương vị hưởng thụ kéo dài.

Một lúc sau, Ngụy Nhã Huyên trở lại ghế phụ, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, đột nhiên lè lưỡi liếm môi dưới, tựa hồ đang hồi tưởng lại cảm giác vừa hôn môi.

Trần Gia Bảo cười cười, đột nhiên hỏi: “Cô bắt đầu thích tôi từ khi nào?”

Ngụy Nhã Huyên sửng sốt, cô ta thích Trần Gia Bảo từ khi nào, cô ta cũng không biết rõ, nhưng cô ta biết từ khi trở về từ thành phố Nam Định, cô ta cứ nghĩ đến Trần Gia Bảo, thậm chí nằm mơ cũng thường xuyên mơ thấy Trần Gia Bảo, mấy ngày trước sau khi gặp lại Trần Gia Bảo, giây phút hưng phấn và vui sướng khiến cô ta thật sự hiểu được rằng mình đã yêu Trần Gia Bảo đến mức không thể nào quên được.

Đương nhiên, những tâm tư của cô gái nhỏ mới biết yêu này cô ta sẽ không thể nói thẳng với Trần Gia Bảo, chí ít hiện tại cũng không phải thời điểm thật sự thích hợp, nghĩ như vậy, cô ta hừ lạnh chế nhạo: “Nói đùa gì vậy, Bổn tiểu thư đây sao có thể thích anh chứ? Chỉ là tôi muốn chân chính cảm nhận thử xem nụ hôn đầu tiên thì có cảm giác thế nào mà thôi. Tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào, để trừng phạt anh đêm qua dám tự ý hôn tôi, sao này tôi muốn hôn anh, anh nhất định phải xuất hiện ngay trước mặt tôi, nếu không … Nếu không thì…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play