“Đó mới là lời một người cha nên nói” Mai Lệ Bình lau nước mắt, trong mắt lóe lên hận ý thấu xương, bà ta điên cuồng nói: “Tôi muốn Trần Gia Bảo phải trả giá đắt, còn có cả con tiện nhân Phan Phi Uyên, cô ta nhất định phải làm trâu làm ngựa hầu hạ Nhạc Thiên cả đời!”

Đường Ngọc Hải trợn mắt một cái, đối mặt thẳng với Võ Vân Bình hỏi: “Vân Bình, Trần Gia Bảo là ai, ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của anh ta sao?”

Ông ta cảm thấy cái tên Trần Gia Bảo này nghe rất quen tai, nhưng trong lòng ông ta đang rối loạn nhất thời không biết mình đã nghe thấy ở đâu.

Võ Vân Bình ho nhẹ một tiếng nói: “Trần Gia Bảo chính là ngài Trần nổi danh ở tỉnh Hòa Bình.”

“Là anh ta?” Đường Ngọc Hải ngạc nhiên hô lên một tiếng, sắc mặt trầm xuống mấy phần, nói: “Thật không ngờ ngay cả anh ta cũng tới tỉnh Phú Thọ. Chẳng trách anh ta lại ra tay độc ác như vậy, cũng không thèm chừa cho nhà họ Đường một chút mặt mũi.”

Mai Lệ Bình nức nở hỏi: “Ngọc Hải, Trần Gia Bảo này rất lợi hại sao?”

“Ngay cả cao thủ như Vân Bá Hùng cũng bị anh ta chặt đứt một cánh tay, bây giờ anh ta còn có thể đến tỉnh Phú Thọ ung dung chạy nhảy khắp nơi, bà nói thử xem Trần Gia Bảo có lợi hại không?” Đường Ngọc Hải cười lạnh.

Bởi vì ông ta và Bùi Thanh Phong cùng Vân Bá Hùng đều có chút quan hệ cho nên Đường Ngọc Hải đương nhiên cũng biết sự tích lừng lẫy của Trần Gia Bảo, biết rằng Trần Gia Bảo không chỉ có thực lực mạnh mẽ, anh ta còn sát phạt quyết đoán không nhân nhượng. Chỉ nhiêu đó cũng đủ để thu hút tất cả các thế lực ở tỉnh Phú Thọ coi anh ta là nhân vật truyền kỳ.

Mai Lệ Bình kinh ngạc: “Ngay cả người như Vân Bá Hùng cũng bị Trần Gia chặt đứt một cánh tay?”



Vân Bá Hùng ở tỉnh Phú Thọ là một cường giả vang danh, bà ta cũng biết chuyện lúc Vân Bá Hùng trở về từ tỉnh Hòa Bình thì bị chặt mất một cánh ta, chỉ là bà ta không ngờ tay của Vân Bá Hùng là bị Trần Gia Bảo chặt đứt.

Đột nhiên Mai Lệ Bình có một cảm giác sợ hãi khốn cùng, ngay cả một nhân vật truyền kỳ như Vân Bá Hùng cũng bị Trần Gia Bảo chặt đứt cánh tay, Nhạc Thiên của bà ta bị giẫm nát cả hai tay, có coi như… Là còn nhẹ không.

Bà ta nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này, rụt rè hỏi: “Vậy thì phải làm sao bây giờ, Trần Gia Bảo thực lực mạnh mẽ như vậy, lẽ nào mối thù này của Nhạc Thiên không thể trả sao?”

“Mối thù của Nhạc Thiên đương nhiên phải trả, nhưng chúng ta không thể liều lĩnh trả thù.” Đường Ngọc Hải cười lạnh, trong mắt lóe lên tia ngoan độc, nói: “Chiều nay tôi sẽ đi đến nhà họ Bùi một chuyến, tôi tin chắc rằng Bùi Thanh Phong nhất định sẽ rất chào mừng tôi.”

Mặc kệ Đường Ngọc Hải và Bùi Thanh Phong bàn luận đối phó với Trần Gia Bảo như thế nào, trong toàn bộ tỉnh Phú Thọ, ngoài Bùi Thanh Phong và Đường Ngọc Hải, các thế lực khác cũng nghe tin theo gió mà nhao nhao trong bóng tối nhìn chăm chăm vào Trần Gia Bảo và hóng theo động tĩnh của Bùi Thanh Phong và Đường Ngọc Hải.

Có thể nói, toàn bộ tỉnh Phú Thọ vì sự xuất hiện của Trần Gia Bảo mà cuồn cuộn sóng ngầm nổi lên.

Đúng lúc này ở thành phố Thái Bình, Trần Gia Bảo đang lái xe đi theo chiếc Mercedes-Benz của Ngụy Phong Lăng ở phía trước, lái xe đi theo hướng về phía vùng ngoại thành.

Một giờ trước, sau khi Ngụy Phong Lăng từ công ty trở về, anh ta liền tìm đến chỗ Trần Gia Bảo, anh ta nói rằng khoản thời gian trước ông nội anh ta đã trúng phải độc của bạch cỏ lăng hoa, tuy rằng độc đã được giải, nhưng dù sao ông nội anh ta cũng đã lớn tuổi, Ngụy Phong Lăng lo sợ rằng trong cơ thể ông nội vẫn còn lưu lại di chứng khi bị trúng độc cho nên muốn nhờ Trần Gia Bảo đến chỗ ông nội anh ta xem thử.

Trần Gia Bảo đương nhiên gật đầu đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play