Cô ta suy nghĩ cả nửa ngày, nhưng cũng không tìm được cách uy hiếp Trần Gia Bảo.

“Nếu không thì thế nào?” Trần Gia Bảo thích thú hỏi lại.

Ngụy Nhã Huyên buột miệng nói: “Nếu không, tôi sẽ không bao giờ để anh hôn tôi nữa.”

“Ha ha.” Trần Gia Bảo nâng mặt lên trời cười ra tiếng, cô gái nhỏ hồn nhiên ngây thơ, luôn ngọt ngào động lòng người.

Ngụy Nhã Huyên cũng nhận ra mình đã nói sai, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ bừng, ngại ngùng và thật xấu hổ.

Trong lúc Ngụy Nhã Huyên đang miên man suy nghĩ, không lâu sau Trần Gia Bảo đã lái xe đến bên ngoài đình viện sân vườn ở vùng ngoại ô.

Ngụy Phong Lăng và Tiêu Ngọc Tuyết đã xuống xe đứng đợi ở bên ngoài cổng đình viện.

Trần Gia Bảo bước xuống xe, cùng Ngụy Nhã Huyên đi tới.

“Ông nội của tôi sức khỏe không được tốt cho lắm, từ sau khi không tiếp tục quản lý mọi chuyện ở tập đoàn đã chuyển về nơi này sinh hoạt hưởng thụ cảm giác thanh tĩnh.” Ngụy Phong Lăng giải thích và ra hiệu mời, dẫn Trần Gia Bảo tiến vào bên trong.

Trần Gia Bảo âm thầm gật đầu nhìn xung quanh, cái chỗ đình viện sân vườn này diện tích khá rộng rãi, lại trồng đủ loại hoa và cây xanh, có cả cây cầu nhỏ bắc ngang qua dòng nước đang chảy. Nơi này hoàn toàn phù hợp để an dưỡng hưởng thụ, anh nghĩ nhà họ Ngụy chắc chắn tiêu tốn không ít tiền của để xây dựng một đình viện sân vườn cao cấp như thế này.

Trần Gia Bảo tiếp tục đi theo về phía trước, nhìn qua thấy bên kia hồ nước có bóng hình hai người đang ngồi đối diện nhau dưới gốc cây liễu tươi xanh đánh cờ.



Chính diện là một ông lão đầu tóc hoa râm, thân thể hơi gầy yếu, khí sắc cũng không được tốt cho lắm, nhưng hai mắt luôn phát ra sáng ngời có thần, ẩn ẩn lộ ra một tia quyết đoán, vừa nhìn liền có thể biết được thời trẻ chắc chắn là một người chính trực quyết đoán.

Về phần người đánh cờ kia, ông ta đưa lưng về phía Trần Gia Bảo, anh không thể nhìn rõ gương mặt, bất quá Trần Gia Bảo có thể cảm nhận được từ trên người ông ta tỏa ra một luồn khí chất cường giả, rõ ràng là một vị Tông sư cường giả.

Ngụy Nhã Huyên nhanh chóng chạy đến bên cạnh ông lão, nắm lấy cánh tay ông ta, cười ngọt ngào: “Ông nội, cháu và anh trai đến đây thăm ông này.”

Ông lão tóc hoa râm này chính là ông nội của Ngụy Nhã Huyên – Ngụy Giang!

Ngụy Giang mỉm cười cưng chiều nhìn cô ta, nói: “Cô gái ngốc như cháu luôn luôn làm ra những chuyện kì lạ tinh quái. Chắc không phải là lại làm ra chuyện sai gì đó nên chạy đến đây tìm ông nội, để ông nội nói giúp cho cháu trước mặt anh trai đúng không?”

Ngụy Nhã Huyên nhăn mày chui môi, nũng nịu nói: “Không phải, không phải đâu. Lần này cháu đến gặp ông nội. Thật sự là có chuyện quan trọng.”

“Thật vậy sao?” Ngụy Giang kinh ngạc, vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo, lẳng lặng quan sát anh.

Trần Gia Bảo đã theo Ngụy Phong Lăng và Tiêu Ngọc Tuyết đi đến.

Ngụy Phong Lăng cười nói: “Ông nội, cha nuôi, để cháu giới thiệu với hai người, đây là người bạn tốt mà cháu và Nhã Huyên đã gặp ở tỉnh Hòa Bình thành phố Nam Định – Trần Gia Bảo. Ngày đó nếu không phải anh ấy ngay thời khắc quan trọng ra tay cứu giúp cháu và Nhã Huyên, chỉ sợ anh em cháu đã không có cách nào bình an trở về.”

“Cậu chính là Trần Gia Bảo, thật sự là một thanh niên tuấn tú lịch sự.” Ngụy Giang trong lòng càng kinh ngạc nói: “Không ngờ cậu vẫn còn trẻ như vậy.”

Rõ ràng ông ta cũng biết ít nhiều một số sự tích về Trần Gia Bảo, cho nên ông ta mới kinh ngạc khi thấy Trần Gia Bảo còn trẻ tuổi hơn mình nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play