Đường Ngọc Hải đã tức giận đến mức không thể kiềm chế được!
“Vân Bình, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Ai lại hung ác dám ra tay tàn độc như vậy với thiếu gia?”
Đường Ngọc Hải kìm nén lửa giận trong lòng, ông ta thầm thề rằng bất
luận là kẻ nào đã làm ra chuyện này, ông ta cũng phải bắt tên đó trả
giá, phải trả giá thật đắt!
Tối hôm qua ông ta vội vàng cùng vợ mình chạy đến bệnh viện, vừa lo
lắng vừa bận rộn chăm sóc cho con trai, cho nên mặc dù tin tức ngài Trần đến tỉnh Phú Thọ đã truyền rộng rãi ra ngoài, nhưng ông ta vẫn chưa hay biết gì.
Võ Vân Bình cười khổ một tiếng, nói: “Hôm qua Đường thiếu gia nhận
được tin tức là Phan Phi Uyên tiểu thư sẽ đến thành phố Thái Bình tham
gia buổi yến tiệc đêm do Tôn Trường Đông tổ chức. Đường thiếu gia cảm
thấy là một mình Phan Phi Uyên tiểu thư tham gia buổi tiệc đêm tương đối nguy hiểm cho nên là mang theo tôi cùng đến đó tham dự bữa tiệc và để
bảo vệ Phan Phi Uyên tiểu thư.”
Cơ khóe mắt của Đường Ngọc Hải lại càng nhảy lên nhảy xuống, cái gọi
là “không ai hiểu con bằng cha”, dựa vào hiểu biết của ông ta đối với
tính cách của Đường Nhạc Thiên, làm sao có thể không biết Đường Nhạc
Thiên đi theo Phan Phi Uyên là có ý đồ gì? Đi theo bảo vệ chỉ là cái cớ
thôi, nhân cơ hội tìm cách chiếm hữu Phan Phi Uyên mới là điểm chính.
Ông ta hừ lạnh nói: “Anh tiếp tục nói đi.”
Võ Vân Bình gật đầu, nói tiếp: “Một lúc sau trong đại sảnh bữa tiệc
tối chúng tôi có nhìn thấy một người tên là Trần Gia Bảo, lúc đấy Trần
Gia Bảo cứ dây dưa mờ ám với Phan Phi Uyên tiểu thư. Đường thiếu gia
trong lòng tức giận không chấp nhận được cho nên đã đến chỗ Trần Gia Bảo nói lý lẽ.
Ai biết… Ai biết cái tên Trần Gia Bảo này rất không nói lý lẽ, trình
độ tu vi lại rất cao, mới vừa nói vài lời không vừa ý anh ta, anh ta
liền động tay động chân, cho dù tôi bất chấp bản thân bị thương bảo vệ
Đường thiếu gia những vẫn không có cách nào ngăn cản hành động của Trần
Gia Bảo. Cuối cùng… Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Gia Bảo đem
hai cánh tay vốn lành lặn bình thường của Đường thiếu gia giẫm đạp đến
gãy nát xương, cái tên Trần Gia Bảo đó giống như là phát điên rồi!”
Mai Lệ Bình, mẹ của Đường Nhạc Thiên đang ngồi cạnh giường bệnh khóc
nức nở, nghe xong những lời nói của Võ Vân Bình, đột nhiên ngẩng đầu
lên, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ điên cuồng nói: “Anh ta tên là Trần
Gia Bảo có đúng không? Anh ta có bản lĩnh gì mà dám đem con trai của tôi đánh tới mức trọng thương như vậy, anh ta phải trả giá đắt cho những gì anh ta đã làm. Tên khốn kiếp!
Còn có con tiện nhân Phan Phi Uyên, xem ra cũng là loại phụ nữ dùng
nhan sắc quyến rũ người khác, tôi đã sớm khuyên anh không nên hợp tác
với loại phụ nữ như cô ta, anh lại không nghe lời khuyên của tôi.
Bây giờ thì hay rồi, nếu như không phải vì bảo vệ con tiện nhân Phan
Phi Uyên, con trai tôi có bị đánh tới mức tàn phế như thế này không? Đứa con trai đáng thương của tôi…”
Sau đó Mai Lệ Bình lại ngã vật ra trên giường bệnh, khóc lóc thảm thiết.
Đường Ngọc Hải buồn bực vì bà ta cứ khóc lúc ồn ào, ông ta cũng không tin mấy lời nói hoa mỹ của Võ Vân Bình để tìm lý do thoái thác trách
nhiệm, ông ta hừ lạnh nói: “Tôi nghĩ hơn phân nữa là do thằng con trai
mình cứ dây dưa theo đuổi Phan Phi Uyên lại bị tên nhóc tên Trần Gia Bảo kia đến ngăn cản lại nên hai bên mới bộc phát xung đột.
Tôi đã hạ lệnh cấm Nhạc Thiên không được phép dây dưa quấy rầy Phan
Phi Uyên, ai bảo nó không nghe? Hừ, người ta đều nói “từ mẫu chiều con
hư” Nếu không phải bà ngày thường yêu chiều dung túng cho nó quá mức, nó làm sao có gan dám cãi lại lời tôi, làm sao lại có kết cục thảm hại như ngày hôm nay?”
Võ Vân Bình lúng túng cười gượng khi bị Đường Ngọc Hải nhìn thấu mấy lời biện hộ thoái thác đổi trắng thay đen của mình.
Mai Lệ Bình ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: “Ý của ông là sao, con trai có ngày hôm nay, đều là do người làm mẹ như tôi gây ra?”
Dù bà ta đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng hơn người khác ở chỗ luôn được
sống an nhàn hưởng thụ, bảo dưỡng nhan sắc rất tốt nên nhìn bề ngoài của bà ta chỉ giống như phụ nữ đầu ba mươi tuổi.
Đường Ngọc Hải cũng không có trả lời lời oán trách của bà ta, cười
lạnh nói: “Dù sao Nhạc Thiên cũng là con trai của tôi, là người thừa kế
tương lai duy nhất của nhà họ Đường chúng ta. Cho dù Nhạc Thiên có làm
sai, nhà họ Đường cũng sẽ tự giải quyết, Trần Gia Bảo đó là cái thá gì
mà dám tự ý nhúng tay vào sự việc của nhà họ Đường. Anh ta đã dám làm
những việc này thì chắc chắn phải chấp nhận một cái giá xứng đáng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT