Sơ Hạ bước
qua cẩn thận khuyên nhủ: “Tiểu thư, giáo huấn nàng thế là được rồi, đừng để xảy
ra án mạng, nếu không đại công tử lại phải lo lắng.”
Nghe thấy từ
đại công tử kia, con ngươi xinh đẹp của Vương Tâm Doanh tối sầm lại.
Từ từ buông
cái cổ của Hồng Hạnh ra.
Lần nữa một
cước đá văng nàng.
“Giết nàng
chỉ tổ ô uế tay ta, nhưng là giáo huấn nàng không thể thiếu, cho nàng ăn tiêu
cay, để miệng nàng sưng đến hai ngày không thể nói chuyện được, nha, dám mắng
cha mẹ ta, bổn tiểu thư khiến cho ngươi nói không ra lời.”
Hạ nhân lập
tức đem Hồng Hạnh đang khóc đến kinh thiên động địa kéo vào trù phòng*, hậu hạ
tiêu cay đại hình.
*Trù phòng:
phòng bếp
“Tiểu thư,
còn buồn ngủ hay không?”
Sơ Hạ nhìn
Vương Tâm Doanh đang âm thầm kỳ quái hiếm khi không có cái vẻ buồn ngủ.
Không biết
tiểu thư lại đang cân nhắc cái gì, chẳng lẽ thật sự bị kích động rồi, đây chính
là chuyện tốt.
“Không ngủ
nữa.” Vương Tâm Doanh càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, cái bộ dạng vừa rồi của
kẻ tiểu thiếp kia cứ xoay quanh trong đầu nàng, “Đại sâu hại kia thật không biết
thưởng thức, cái dạng nữ nhân như vậy cũng rước về, đó không phải là đánh mất
thể diện của ta sao?”
Sơ Hạ khó
hiểu: “Ách, cô gia lấy thiếp thế nào lại mất thể diện của người?”
Muốn mất
thì là mất của hắn chứ.
Vương Tâm
Doanh bi phẫn lên án: “Tiểu thiếp của hắn như vậy, còn gì là thể diện của ta nữa?
Tố chất của tiểu thiếp quyết định ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn kém như thế,
tự nhiên cũng là cái người phong lưu bất nhập, aizz, để ta cùng với cái người
phong lưu bất nhập đó định thân, thế nào chịu được, quá dọa người rồi.”
“Ách, hình
như lúc đầu là người đi cầu thân mà.” Sơ Hạ nghĩ thầm.
Vương Tâm
Doanh càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể dung nhẫn*, mắng một tiếng đứng lên,
quay về phía viện tử quyết đoán ra lệnh.
*Dung nhẫn:
dung trong bao dung, nhẫn trong nhẫn nhịn -> dễ dàng tha thứ
“Linh Linh
Khấp, Linh Linh Ba, Linh Linh Go, theo bổn tiểu thư đi hưu phu*.”
*Hưu phu:
giống như hủy hôn, cưới rồi thì là ly dị
“Vâng.”
Ba cao thủ
trong giây lát xuất hiện trước mắt.
Một người
lông mày bát tự đảo*, một bộ mặt khóc tang, giống như nhất hộ khẩu bản có người
vừa mới mất.
*Bát tự đảo:
số tám ngược, = = thực chất thì ta cũng chả tưởng tượng ra nổi nó là cái hình
gì, chắc là lông mày rậm rạp xếch lên ấy mờ
Một người mặt
sẹo, vẻ mặt hung dữ, giống như chuẩn bị đi giết nhất hộ khẩu bản nào đó vậy.
Một người mắt
chuông đồng, cơ thể rối rắm, giống như kéo một nhất hộ khẩu bản đi đấu tranh
anh dũng.
(Tác giả:
Nhất hộ khẩu bản chỉ toàn gia đình, từ rất có hỉ cảm ~~)
“Ách, ách,
tiểu thư đừng xúc động, xúc động là ma quỷ, thối hôn là đại sự, tốt xấu cũng chọn
một cái ngày lành tháng tốt hãy đi.” Sơ Hạ bị dọa cho hoảng sợ.
Mẹ ơi, tiểu
thư tư thế nhanh nhẹn dũng mãnh thế, đi rồi cô gia tương lai có mệnh hệ gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT