“Ngươi,
ngươi đừng có mà đánh trống lảng, ngươi vốn chính là đồ thiếp nữ vô sỉ hạ lưu,
chúng ta chính là muốn mắng ngươi như vậy đó thế nào.” Hồng y tiểu thiếp kiên
trì đánh trả.
Nhưng rõ
ràng khí thế ở thế hạ phong so với Vương Tâm Doanh.
Vương Tâm
Doanh chẳng hề để ý châm chọc: “Nga, mắng đi, vốn chính là đám chó điên, nếu
không cắn người, thì thật kỳ quái rồi.”
Hồng y tiểu
thiếp giận đến mặt mày nhăn nhúm, nói bừa chửi loạn.
“Ngươi đây
là loại tạp chủng có cha sinh không nương dưỡng, cha ngươi là dã chủng, nương
ngươi là dâm phụ.”
Vương Tâm
Doanh vốn đang nhàn nhã ngồi.
Đột nhiên
thu lại ý cười trên môi.
“Ngươi nói
cái gì? Dám lập lại lần nữa cho ta.”
Một đôi con
ngươi thu thủy trong nháy mắt ngưng kết thành hàn băng vạn năm, lạnh lẽo nhìn
chằm chằm vào hồng y tiểu thiếp.
Hồng y tiểu
thiếp bị hàn khí đột biến của nàng sát trụ.
Tâm như bị
lãnh ý của đôi mắt kia đông kết.
Nhưng là hồng
y tiểu thiếp không tin nữ nhân tầm thường này có thể làm gì nàng.
Lại bắt đầu
lớn mật, cho rằng chính mình vừa mắng đến tử huyệt của Vương Tâm Doanh.
Thấy Vương
Tâm Doanh thẹn quá hóa giận, vì thế càng thêm đắc ý.
“Ta mắng
ngươi là tạp chủng có cha sinh không nương dưỡng, cha ngươi là dã chủng, nương
ngươi là dâm phụ, ha…”
Tiếng cười
của hồng y tiểu thiếp mắc kẹt lại trong cổ họng.
Nàng hoảng
sợ nhìn Vương Tâm Doanh vẻ mặt tức giận trước mặt đang bóp trụ cổ mình.
“Hồng Hạnh
tỷ tỷ, ngươi ra sao?”
Vừa rồi
nhìn thấy hồng y tiểu thiếp mắng Vương Tâm Doanh đến cho tức giận, đám tiểu thiếp
kia đều có chút dương dương đắc ý.
Ai ngờ
trong nháy mắt, Vương Tâm Doanh kia lại tàn nhẫn ách trụ yết hầu của Hồng Hạnh.
Đám tiểu
thiếp bị dọa đến ngây người.
Bởi vì bộ dạng
kia của Vương Tâm Doanh rất đáng sợ, nàng trông như muốn giết người thật.
“Tiện nữ
nhân, ngươi buông nàng ra.”
Một kẻ hơi
chút lớn mật muốn đi tới ngăn tay Vương Tâm Doanh.
Còn chưa chạm
đến nàng, cả thân thể liền bị đá bay ra, bịch một tiếng té trên mặt đất.
Đau đến
ngay cả khóc cũng không dám.
Nhìn thấy
tình cảnh như vậy, đám tiểu thiếp đều nghĩ mà sợ.
Cũng không
dám để ý tới Hồng Hạnh, người người chạy trối chết.
“Buông,
buông… buông ta ra…” Hồng Hạnh hoảng sợ đến tim mật xẻ đôi.
Vương Tâm
Doanh xem thường cười lạnh: “Làm sao vậy, mới vừa rồi không phải rất có khí thế
sao? Nói cho ngươi hay một đại kỵ khi mắng chửi người khác: ngàn vạn lần đừng
đem phụ mẫu nhà người ta ra đùa giỡn, bởi vì đó là bất kính cực đại, mà ngươi
nha dám xúc phạm đến đại kỵ của ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT