Hơn nữa việc
này còn chưa bẩm báo với lão phu nhân.
“Chọn ngày
cái gì, đại sâu hại kia không phải là lấy tiểu thiếp sao? Hôm nay nhất định là
ngày tốt, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay liền đá bay đại sâu hại.”
Sơ Hạ mắt
trợn tròn.
Vương Tâm
Doanh liền cầm lên một bức xuân cung đồ, cùng ba cao thủ biến mất không thấy
bóng dáng tăm hơi.
Sơ Hạ hậu
tri hậu giác kêu to: “Đợi ta với a, tiểu thư, ít nhất cũng phải lưu lại cho cô
gia nửa cái nhân mệnh.”
Sơ Hạ vội
vã đuổi theo.
………………………………………………….
Vương Tâm
Doanh mang theo ba kẻ hầu phong phong hỏa hỏa tiến đến Ly phủ.
Ly gia là
danh môn vọng tộc có tiếng tại Thiên Phong thành, nhiều đời kinh thương*, tiền
tài như nước.
*Kinh
thương: buôn bán, kinh doanh
Ngay cả
hoàng đế cũng đỏ mắt với tài phú nhà hắn.
Mà người cầm
quyền lớn nhất ở đây chính là Ly Liệt Viễn.
Đáng tiếc
người này không có một bộ hời hợt, trời sinh tính phong lưu, thích lưu luyến loại
mỹ nhân ôn nhu.
Tên công tử
này nhân phẩm kém, bất quá còn kế thừa được truyền thống Ly gia, biết được một
ít thủ đoạn kinh thương.
Ly gia
trong tay hắn tuy không phát dương quang đại, nhưng cũng không thể nói là tụt dốc.
Hôm nay Ly
Liệt Viễn lấy tiểu thiếp, mở tiệc mời các sĩ tộc có tiếng của tam quốc- Đông Dục
quốc, Nam Phong quốc, Tây Lăng quốc.
Mà Thiên
Phong thành đang nằm ở giao giới của tam quốc, không thuộc về một nước nào.
Người của
tam quốc ai ai cũng đều có thể tại đây mua bán, trao đổi, bởi vậy Thiên Phong
thành cũng là một đại đô thị phồn hoa.
Hôm nay Ly
gia lại làm hỉ sự, tiệc mừng phô trương hoa lệ, tân khách đến như nước.
Giao thông
đường xá tại Ly phủ kia cũng đã đại bế tắc.
Vương Tâm
Doanh vừa đứng từ xa nhìn lại, vừa mắng: “Đại sâu hại đáng chết, có tiền như vậy,
không biết có mệnh hưởng thụ hay không mà lấy cho nhiều tiểu lão bà vào, cẩn thận
chết ở trên giường.”
“Tiểu thư,
đa số người đều là chết trên giường, không chết trên giường, thì bình thường đều
bị chết rất thảm.” Linh Linh Khấp nói.
Một trận
gió lạnh lùa qua, ba người kia lặng yên.
Có đạo lý.
Không chết
trên giường, không phải mưu sát thì cũng là độc sát, còn không thì là tự sát,
dù sao cũng không khá hơn chút nào.
Vương Tâm
Doanh bị nghẹn lại một chút, trên trán tam điều hắc tuyến*: “Ngươi nói đùa thật
lạnh.”
*Tam điều hắc
tuyến: ba gạch đen…
Vương Tâm
Doanh rốt cuộc cũng thoát khỏi cái chỗ đại ách tắc giao thông đó.
Trước cửa
Ly phủ chừa ra một khoảng đất trống nghênh đón khách nhân.
Vương Tâm
Doanh dẫn theo ba cái cột đình, giả vờ giống như một con cua đi ngang qua đường
vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT