Vừa rồi
Vương Tâm Doanh bước xuống giường, câu đầu tiên liền khiến cho các nàng tức đến
thổ huyết.
Mắng chửi
người khác cũng không cần phải ào ạt như thủy triều như thế.
Vô luận thế
nào muốn hòa nhau bất thành.
“Vương Tâm
Doanh, lúc trước ngươi không phải là đuổi theo cầu muốn cùng tướng công chúng
ta định thân, tướng công chúng ta rõ ràng là chán chết ngươi, ngươi lại còn muốn
bám dính lấy, đòi gả cho hắn, ngươi rốt cuộc có còn hay không một chút liêm sỉ.”
“Hừ, bản mặt
vô sỉ nhất Thiên Phong thành chính là nữ nhân này, nàng ta sao biết được cái gì
gọi là liêm sỉ chứ. Chưa từng thấy qua loại người không biết xấu hổ cứ bám riết
lấy như vậy, nếu không phải là ca ca nàng có quyền có thế, ai sẽ nguyện ý lấy
cái loại nữ nhân lười biếng tiếng xấu đồn xa kia chứ.”
“Vương Tâm
Doanh ngươi chính là tiện nhân, cùng với con nữ nhân thanh lâu hôm nay ti tiện
giống nhau, cùng không biết xấu hổ cướp nam nhân nhà người khác.”
Khung cảnh
nhất thời lại bắt đầu ầm ỹ.
Đám tiểu
thiếp mỗi người như một bát phụ* mắng mỏ Vương Tâm Doanh.
*Bát phụ:
người đàn bà chua ngoa
“Thế nào,
Vương Tâm Doanh, bị chúng ta mắng đến không còn gì có thể nói rồi chứ gì, đồ nữ
nhân bám dính, ngay cả phản bác cũng không dám, thật đáng thương.”
Hồng y nữ tử
kia nhìn thấy Vương Tâm Doanh không đáp trả, lập tức đắc ý nhíu mày.
Tưởng rằng
Vương Tâm Doanh sợ các nàng.
“Nhàm
chán.” Vương Tâm Doanh nhìn bọn họ có chút đáng thương, mỹ nhân nhàn nhã tựa đầu
vào gối lắc đầu thở dài, “Cùng một đám chó điên nhàm chán tranh cãi, bổn tiểu
thư tự cảm thấy thật mất thân phận, aizz, chó điên nhà ai quên xích, thả ra cắn
người như vậy cũng không tốt.”
Sơ Hạ ở một
bên cười trộm.
Tiểu thư
người thật độc a! Mắng người không thấy máu, lại đủ để tức chết người.
“Ngươi,
ngươi mắng chúng ta là chó điên?” Hồng y tiểu thiếp trừng lớn mắt, lắp ba lắp bắp
hỏi.
Những tiểu
thiếp khác cũng là phẫn nộ đến khó có thể tin.
Vương Tâm
Doanh bày ra cái tư thái của một chuyên gia dạy dỗ các nàng.
“Đúng vậy,
chó điên chính là các ngươi. Nói cho các ngươi, cách mắng người sao cho có thể
so với thủy triều. Ngươi xem các ngươi thật sự là từ ngữ thiếu thốn đến đáng
thương, cái gì mà tiện nhân, xú nữ nhân, vô sỉ, hạ lưu… Mấy từ này đã lỗi thời
rồi, muốn mắng thì phải mắng theo cái nào cách độc đáo mới mẻ, khác lạ tuyệt vời
ấy, như vậy mới có thể dùng khí thế áp đảo để dành được chiến thắng của cuộc ‘mắng
chiến’ này. Các ngươi đạo hạnh quá thấp, ngay từ đầu đã so với bổn tiểu thư
không cùng cấp bậc.”
Đám tiểu
thiếp miệng há to như quả trứng gà.
Hoàn toàn
không biết nên mắng nữ nhân Vương Tâm Doanh này cái gì.
Bình thường
các nàng tự nhận việc khóc lóc, mắng chửi dã man om sòm không ai có thể địch lại.
Ai biết rằng
gặp phải nữ nhân Vương Tâm Doanh này, các nàng lại trở nên hoàn toàn không thể
phản bác, chỉ có bị nàng ta làm cho tức giận thêm bội phần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT