Thể chất của Mạc Ngưng Ngữ không tốt lắm là thật, bệnh bao tử cũng là thật, đêm nay vừa vặn cô ta không ăn tối nên lúc này mới bệnh cũ tái phát.
Cơn bệnh này đến thật đúng lúc! Rạng sáng mười hai giờ, trong một bệnh viện nào đó.
Mạc Diệc Sâm yên tĩnh nằm trên giường, một chân bị treo lên cao, trên đùi bó bột, băng gạc quấn chằng chịt, trên đầu cũng bị quấn, nhìn dáng vẻ rất buồn cười.
Tình hình của Sa Chức Tinh thì tốt hơn một chút.
Lúc sự cố xảy ra, không biết Mạc Diệc Sâm lấy lực lượng từ đâu dùng cả người bao bọc người cô lại.
Cho nên trên người cô không bị thương gì nhiều, trên trán chỉ bị xước nhẹ dán miếng băng cá nhân vào là được.
Hai người nằm trên giường không nói chuyện.
Vài phút trước, người đại diện của Mạc Diệc Sâm chạy đến nhìn thấy anh ta đang nằm bó bột trên giường thì lập tức không tim không phổi phun ra một câu: "Cũng may không bị thương đến khuôn mặt vàng này.
"Mạc Diệc Sâm biến sắc trực tiếp nói một chữ "Cút" đuổi người đi.
Sau đó trong phòng bệnh luôn yên tĩnh, chỉ còn lại anh ta và Sa Chức Tinh.
Ánh mắt của Mạc Diệc Sâm nhìn vào vết thương trên đùi mình, nhìn trên đó quấn băng dày đặc thì một lúc lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Không ngờ anh ta lại lái xe hại bản thân vào bệnh viện!Ánh mắt của Sa Chức Tinh nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, nhìn thấy đầu anh ta quấn băng thì thấy hơi áy náy.
Tuy chuyện này không phải do cô ta gây ra nhưng dù sao thì cô cũng là người đề nghị đi ra ngoài.
Lúc này kẻ cầm đầu càng áy náy hơn cô, nghĩ đến lúc trước bản thân đã khoa trương nói với Lạc Hi Thần, bỗng nhiên ánh mắt của anh ta nhìn vào Sa Chức Tinh.
"Hửm?" Sa Chức Tinh không hiểu nhìn anh ta.
"Chức Tinh, cái kia! " Mạc Diệc Sâm hơi xấu hổ, do dự nói: "Nguyên nhân của chuyện lần này, cô đừng nói cho Hi Thần biết được không?"Sa Chức Tinh: "! ""Nếu cậu ấy biết thì tôi sẽ bị giết ngay lập tức!" Mạc Diệc Sâm đưa tay lên cổ làm thủ thế "rắc rắc".
Lúc mang theo Chức Tinh đi đã hiên ngang nói sẽ chăm sóc cô thật tốt, kết quả chẳng những không chăm sóc mà còn kéo người ta vào bệnh viện, không cần nghĩ Mạc Diệc Sâm cũng biết sắc mặt của Lạc Hi Thần khi biết chuyện này sẽ thế nào.
Sa Chức Tinh nghe anh nói thì hơi sửng sốt một chút, nghĩ đến hình ảnh cô thấy khi sắp đi liền hờ hững nói: "Có lẽ lúc này anh ấy không rảnh chạy đến đâu.
"Lời này của cô là chỉ Mạc Ngưng Ngữ và Lạc Hi Thần nhưng Mạc Diệc Sâm lại nghĩ đến đêm nay Lạc Hi Thần bàn chuyện chính sự với Mộ Tư Diễn nên không phản bác.
"Hơn nữa, sao đột nhiên hôm nay cô lại muốn đua xe?" Anh ta hơi nghiêng người hỏi.
"Tôi hơi buồn bực nên muốn hóng gió một chút.
" Giọng nói của Sa Chức Tinh rất thản nhiên.
"! ""Vì sao anh lại muốn cướp tay lái của tôi?""Tôi cũng muốn thử cảm giác mạnh!""Mạc Diệc Sâm, anh thật trẻ con!""! "Tiếng cãi qua cãi lại của hai người vang lên trong căn phòng yên tĩnh, ánh mắt của Mạc Diệc Sâm nhìn vào Sa Chức Tinh nằm ở giường bên cạnh cười trêu tức: "Cô nói xem có phải lúc này chúng ta rất giống anh em gặp nạn hay không?"Sa Chức Tinh ném cho anh một ánh mắt khinh thường, rất bội phục vì lúc này mà anh ta vẫn có tâm trạng đùa giỡn.
Cô đứng dậy rót ly nước cho anh sau đó hờ hững phun ra một câu: "Tôi gặp nạn cũng không thê thảm như anh.
"Mạc Diệc Sâm: "! ".