"A!"Theo sau tiếng la lên thì "Rầm" một tiếng, xe Hummer màu đen vững vàng đụng vào hàng rào.
Trong xe đang náo loạn lập tức yên tĩnh trở lại! Trong ngôi biệt thự nào đó ở thủ đô.
Sau khi Lạc Hi Thần đưa Mạc Ngưng Ngữ về nhà thì gọi điện thoại cho Sa Chức Tinh lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Ngôi biệt thự này cũng không phải khu nhà chính của nhà họ Mạc, giống như biệt thự của Lạc Hi Thần, đều là một căn nhà dự bị nên không hề có người làm.
Từ nhỏ Mạc Ngưng Ngữ đã ngậm thìa vàng lớn lên, không có bệnh nặng gì nhưng bệnh cảm mạo các loại thì rất hay bị nhiễm, dạ dày cũng không tốt lắm, lúc Lạc Hi Thần đưa cô ta về thì thấy sắc mặt của cô ta càng tái nhợt nhưng cụ thể bị gì thì không rõ.
"Hay là anh gọi bác sĩ đến!" Lúc này Lạc Hi Thần bó tay toàn tập, không biết tình hình của Sa Chức Tinh nên đang định đi tìm nhưng để Mạc Ngưng Ngữ ở nhà một mình như vậy thì anh cũng không an lòng.
Chỉ riêng cô ta là em gái của Mạc Diệc Sâm thì anh không thể hoàn toàn mặc kệ cô được.
"Bác sĩ đến thì sao?" Mạc Ngưng Ngữ ngồi xuống ghế nhỏ giọng hỏi.
"Xem tình hình của em thế nào trước.
" Lạc Hi Thần lý trí trả lời.
Mạc Ngưng Ngữ yên lặng nhìn anh, ánh mắt cẩn thận quan sát mặt anh sau đó hai mắt dần dần ảm đạm xuống.
Bác sĩ đến thì anh sẽ đi sao?Cô ta xoay người, ánh mắt yên lặng nhìn vào màn đêm u ám, lạnh nhạt nói: "Không có gì nghiêm trọng nên không cần phiền đến bác sĩ.
""Nếu đã vậy thì em nghỉ sớm chút đi!" Lúc này trong đầu của Lạc Hi Thần đều là Sa Chức Tinh, anh chưa từng thấy cô lái xe, cũng không biết rõ rốt cuộc kỹ thuật lái xe của cô thế nào nên anh rất lo cô sẽ xảy ra chuyện!Ném lại một câu sau đó anh liền quay người đi ra khỏi cửa, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng rớt đồ.
Lạc Hi Thần hơi sững sờ dừng chân từ từ quay đầu lại---Mạc Ngưng Ngữ quay lưng về phía anh đứng trên ban công, một tay ôm bụng một tay chống đỡ trên bàn nhỏ, cả người gập lại giống như đang bị đau.
"Làm sao vậy?" Lạc Hi Thần nhíu lông mày, quan tâm hỏi.
Mạc Ngưng Ngữ cúi người, tay sờ loạn vào lan can không trả lời.
"Ngưng Ngữ, em không bị gì chứ?" Lạc Hi Thần đi đến gần cô ta, hai tay nhẹ nhàng vén tóc dài của cô ta sang một bên thì thấy sắc mặt của cô ta trắng như tờ giấy, anh lập tức sửng sốt.
Sắc mặt của Mạc Ngưng Ngữ rất trắng, không mang theo chút sức sống nào, trên cái trán trơn bóng đổ mồ hôi lạnh, biểu cảm giống như rất đau khổ.
"Anh đưa em đến bệnh viện!" Lạc Hi Thần thay đổi sắc mặt, ôm cô ta nhanh chân chạy ra ngoài.
"Hi Thần… Em không sao!" Mạc Ngưng Ngữ ngẩng đầu từ trong ngực anh, tay kéo kéo áo sơ mi của anh mềm yếu nói.
"Em bị gì vậy?" Lạc Hi Thần không biết cô ta bị gì, nhưng nhìn sắc mặt của cô ta thì có thể khẳng định cô ta đang khó chịu.
"Chắc là bệnh đau bao tử tái phát.
" Mạc Ngưng Ngữ nói chuyện, giọng nói rất suy yếu.
"Thuốc ở đâu?" Lạc Hi Thần đặt cô lên giường, vừa đặt cô xuống liền quay người muốn tìm thuốc.
"Ở nhà chính mới có, ở đây không có chuẩn bị.
""! ""Anh ra ngoài mua cho em.
" Lạc Hi Thần im lặng mấy giây, sau đó hai chân thon dài bước ra cửa.
Cửa phòng bị đóng nhẹ lại.
Mạc Ngưng Ngữ yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của anh, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên tạo thành một đường cong thắng lợi!.