Mạc Diệc Sâm có loại cảm giác bị khinh bỉ nhưng lại không hề phản bác.
Hiện tại với dáng vẻ này đến anh ta còn khinh bỉ chính mình!Sa Chức Tinh ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ, ngoài ý muốn phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Lạc Hi Thần.
Trước đó cô đang lái xe nên không có thời gian nghe điện thoại, sau khi xảy ra chuyện vẫn luôn ở cạnh Mạc Diệc Sâm, cũng không có thời gian nhận điện thoại.
Đoán được có khả năng anh chỉ hỏi mình ở đâu, Sa Chức Tinh nhấn số của anh gọi đi.
Lúc này ở nhà họ Mạc.
Mạc Ngưng Ngữ ngồi trên chiếc ghế sofa, yên tĩnh chờ Lạc Hi Thần trở về.
Vị trí của nhà họ Mạc ở một vùng đất vắng vẻ, tìm một hiệu thuốc không dễ dàng, Lạc Hi Thần đã rời đi một lúc lâu rồi.
Lúc này bệnh dạ dày của Mạc Ngưng Ngữ đã khá hơn một chút, không có khó chịu như trước đó nữa, cô ta đứng dậy muốn muốn đi ra ngoài xem tình hình thế nào, bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng, Mạc Ngưng Ngữ liền dừng chân lại, chậm rãi quay đầu, ánh mắt cô ta chạm đến một chiếc điện thoại di động ở trên mặt bàn.
Điện thoại di động là của Lạc Hi Thần.
Anh quên mang theo sao?Mạc Ngưng Ngữ có chút nghi ngờ, chậm rãi đi đến trước chiếc bàn kia, ánh mắt lẳng lặng nhìn vào màn hình điện thoại.
Màn hình sáng lên, nhấp nháy hai chữ —— Chức Tinh.
Mạc Ngưng Ngữ bình tĩnh nhìn cái tên trên màn hình, ánh mắt lóe lên, sau đó cầm điện thoại di động lên ấn nút trả lời: "Alo???"Phía bên kia điện thoại, Sa Chức Tinh đã sửng sốt một chút, im lặng mấy giây cũng không biết nói gì.
"Tìm Hi Thần đúng không?" Bàn tay Mạc Ngưng Ngữ nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt cô ta trầm xuống, mấp máy môi nói: "Anh ấy đang ở nhà tôi, hiện tại còn đang tắm nên không tiện nghe điện thoại.
"Sa Chức Tinh yên lặng nghe cô ta nói, bàn tay cầm điện thoại di động tay chậm rãi rũ xuống.
Xem ra đêm nay anh quả thật rất bận!Khóe môi cô giương lên, sau khi cúp điện thoại, ánh mắt cô lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại di động, phía trên hiển thị thời gian đã là không giờ ba mươi phút sáng.
Tuy cô bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại di động nhưng tròng mắt Sa Chức Tinh có chút ảm đạm.
Chuyện của anh không có liên quan gì với cô.
Chỉ là vì sao trong lòng cô có chút! "Sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?" Mạc Diệc Sâm thấy vẻ mặt cô dường như không đúng, quan tâm hỏi thăm.
Sa Chức Tinh nhìn anh ta, lấy lại tinh thần, trong nháy mắt khôi phục vẻ lạnh nhạt.
"Tôi không sao.
" Cô khẽ lắc đầu, nghĩ đến hai người bị giày vò cho đến bây giờ cũng còn chưa ăn tối liền dời đề tài nói: "Anh đói bụng không? Tôi đi mua bữa ăn khuya nhé.
"Lúc này Mạc Diệc Sâm thật sự có chút đói bụng, nghe cô nói liền gật đầu cười.
"Chờ tôi một lúc.
" Sa Chức Tinh cầm túi xách đi ra ngoài cửa.
Lúc đi tới cửa, Mạc Diệc Sâm bỗng nhiên nói với ra một câu: "Tôi muốn ăn gà rán.
”Sa Chức Tinh xoay người, nhìn chân đang còn bó thạch cao của anh ta, chậm rãi nói: “Cái gì mà ăn gà rán.
Người bị thương hẳn là nên ăn nhiều đồ ăn thanh đạm và dinh dưỡng như hoa quả, rau xanh, cháo trắng gì đó là tốt nhất.
"Sau đó quay đầu đi tiếp, trước khi hoàn toàn biến mất khỏi cánh cửa còn nói thêm một câu: "Vì miệng vết thương của anh, thịt cá gì cứ để lại cho tôi ăn là được.
"Mạc Diệc Sâm nghe lời cô nói xong thì khóe môi co lại có chút vặn vẹo.
Anh ta thì ăn trái cây rau xanh cháo trắng, còn cô thì ăn thịt ư?Cô nhóc này đang ngược đãi dạ dày của anh ta sao?Anh ta muốn ăn thịt!Sa Chức Tinh im lặng quan sát phản ứng của anh ta, bỏ đi cảm xúc không tốt ở đáy lòng, khóe môi nhếch lên rời khỏi phòng bệnh.
.