Lạc Hi Thần ngồi bên cạnh kiên nhẫn chờ cô tỉnh lại, nhưng Sa Chức Tinh cũng chỉ nhíu mày, lắc lắc đầu, lại ngủ thiếp đi.
Lạc Hi Thần cảm thấy bị làm ngơ, cũng không tự thấy người trước mặt đã ngủ say rất lâu.
Không thích cảm giác này, tay anh lại tăng lực, nhưng mà nhìn khuôn mặt cô ửng hồng lại không nhẫn tâm, động tác không biết thế nào lại trở thành vuốt ve.
Xúc cảm ở lòng bàn tay mềm mại nhẵn nhụi, tựa như tơ lụa đẹp nhất, mềm mịn không thể tưởng tượng nổi, ngoài hai vết hồng bị anh xấu xa ấn mạnh thì không có chút tì vết nào.
Lạc Hi Thần lẳng lặng nhìn cô, cảm nhận nhiệt độ ở lòng bàn tay, ánh mắt quét qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, dừng lại trên bờ môi hồng như hoa.
Môi Sa Chức Tinh rất đẹp, tựa như hai cánh hoa, môi trên mỏng hơn môi dưới một chút, hơi cong, lúc yên lặng thoạt nhìn vẫn cảm thấy môi hơi cong lên, giống như đang cười, rất có thiện cảm với phụ nữ, rất có sức hút với đàn ông.
Môi kiểu này hiện tại rất được các cô gái ưa chuộng, có rất nhiều nữ minh tinh đi làm môi giống vậy, mà môi cô là bẩm sinh, cả người đều là tự nhiên.
Vốn liếng này của cô, tuy không phải là đại mỹ nhân khiến người ta một trăm phần trăm quay đầu lại, nhưng đi trên đường cũng có thể khiến chín mươi phần trăm người phải ngoái lại nhìn, mỗi một bộ phận trên gương mặt cô, gần như không thể bắt bẻ, tinh xảo, xinh xắn, đủ để làm khuôn mẫu cho thẩm mỹ viện.
Ánh mắt Lạc Hi Thần không rời môi cô, nhìn hai cánh môi như hai cánh hoa xinh đẹp chuẩn bị bung nở kia, không tự chủ được cúi người xuống, bờ môi mỏng dán vào chiếm lấy môi cô ——Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, trong ánh đèn mờ ảo, Sa Chức Tinh khẽ mở mắt ra.
Hé mắt, trong tầm nhìn lập tức xuất hiện hình ảnh người đàn ông đang cúi xuống, cô nhíu mày.
Thật ra, cô đã tỉnh một lúc lâu rồi, lúc bị Lạc Hi Thần vỗ vỗ mặt cô đã tỉnh rồi, chỉ là không lên tiếng, muốn xem rốt cuộc anh định làm gì.
Càng không ngờ đến chính là, lúc này Lạc Hi Thần lại làm ra hành động này.
Anh đang làm gì vậy?Không để ý đến sự thay đổi của cô, một tay Lạc Hi Thần nâng đầu cô lên, một tay giữ chặt hông cô, vẫn tiếp tục hôn.
Tựa như say mê, nụ hôn của anh triền miên lại bá đạo.
Sa Chức Tinh nhíu mày, định đẩy anh ra, Lạc Hi Thần đột nhiên buông cô ra.
Tựa như vừa trải qua một trận phát tiết dài, anh đứng lên, thấy người trên giường vẫn chưa tỉnh lại thì xoay người, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra bên ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Sa Chức Tinh nằm trên giường, ánh mắt nhìn cửa phòng vừa đóng lại, lông mày càng nhíu chặt.
Lần này, anh lại vừa coi cô là ai vậy?Tại phòng bên cạnh, lúc hơn mười hai giờ rạng sáng vang lên tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Trong đêm khuya yên tĩnh, âm thanh này vô cùng rõ ràng.
Nhưng lúc này, vì hiệu quả cách âm rất tốt, Sa Chức Tinh cũng không phát hiện ra….