Ba người Lạc Hi Thần, Mộ Tư Diễn và Mạc Diệc Sâm thân phận khác nhau, tính cách cũng khác biệt, nhưng quan hệ lại vô cùng tốt, hằng ngày thường tụ họp với nhau, trong lúc vui đùa cũng rất thoải mái, nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì.

Nhất là Mạc Diệc Sâm, đến bây giờ cũng là nghĩ gì nói đó, nghĩ sao nói vậy, thích nói gì thì nói, hình tượng cá nhân và siêu sao Thiên Vương trước mặt công chúng có khác biệt rất lớn.

Mạc Ngưng Ngữ là em gái ruột của Mạc Diệc Sâm, lần này cùng anh ta theo đến đây là bởi vì quan hệ của Mạc Diệc Sâm, quen biết với Lạc Hi Thần đã nhiều năm, mấy người trong nhà cũng đều là bạn cũ.

Chỉ là lúc ba người Lạc Hi Thần tụ họp, Mạc Ngưng Ngữ lạnh lùng kiêu ngạo luôn cảm thấy không hòa nhập được, cho dù trong đó có một người là anh trai chui ra từ cùng một bụng mẹ với mình.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tụ họp sau bữa tiệc Lạc Hi Thần về nước lần trước, trò chuyện khá lâu, gần đến mười hai giờ, Mộ Tư Diễn bị Cố Y Nhiên gọi về nhà.

Một người đi, lòng hào hứng của hai người còn lại cũng phai nhạt đi rõ rệt.

Mạc Ngưng Ngữ hiếm khi gặp Lạc Hi Thần, vốn còn muốn ngồi thêm một lúc, Mạc Diệc Sâm cũng không thèm để ý đến vẻ mặt cô ta, vội vàng tạm biệt Lạc Hi Thần, cuộc tụ họp cứ như vậy giải tán.

Lúc Lạc Hi Thần lái xe về biệt thự đã là hơn mười hai giờ.

Trong nhà đèn điện sáng trưng.

Điều này khiến trong lòng anh có chút vui vẻ.

Cô nhóc kia vẫn đang đợi anh?Thế nhưng khi vào nhà lại thấy phòng khách trống rỗng, niềm vui vốn không nhiều này nhanh chóng bay đi.

Trong phòng khách không có ai, rõ ràng chỉ bật đèn để đợi anh về.

Trong nhà rất tĩnh lặng, có vẻ Sa Chức Tinh đã đi ngủ trước rồi.

Lạc Hi Thần bước từng bước lên cầu thang, lên phòng của hai người, lúc đi ngang qua phòng Sa Chức Tinh, bên trong có một ánh đèn yếu ớt chiếu ra.

Lạc Hi Thần hơi ngẩn ra, không nhịn được đẩy cửa hé ra.

Sa Chức Tinh nằm trên giường, tứ chi mở rộng, một phần tấm chăn to còn rơi cả xuống đất cũng không hay biết, dường như ngủ rất say.

Ánh mắt bình tĩnh của Lạc Hi Thần khi thấy cảnh này chợt nhíu lại.

Cô nhóc này! Tư thế ngủ thật xấu!Đẩy cửa phòng ra, bước vài bước đến bên giường, nhặt chăn rơi dưới đất lên đắp lên người cô, Lạc Hi Thần quay người định rời đi, đi được mấy bước, lại quay lại ngồi ở đầu giường.

Tựa như không ý thức được trong phòng có thêm người, Sa Chức Tinh vẫn ngủ say, hô hấp rất nhẹ, nhưng rất đều đặn, dường như không vì anh đến mà bị ảnh hưởng.

Ánh đèn lờ mờ dịu dàng chiếu lên mặt cô, bờ mi dài nhắm chặt, trên mặt có chút phúng phính của trẻ con, má bánh bao hồi nhỏ vô cùng nổi bật, sau khi lớn lại trở nên mờ nhạt đi.

Lạc Hi Thần nhìn một lúc đột nhiên nảy ra ý đánh thức cô.

Cô… Không quan tâm anh ở bên ngoài làm gì chút nào sao?Nghĩ vậy, trong lòng Lạc Hi Thần chợt khó chịu, vươn tay ra, rất xấu xa vỗ nhẹ mặt cô.

Dường như Sa Chức Tinh rất mệt, hô hấp vẫn đều đều, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lạc Hi Thần thấy cô ngủ say như vậy có chút khó chịu, sao cô nhóc không tim không phổi này có thể ngủ ngon như vậy được chứ?Tốt xấu gì cô cũng nên gọi điện hỏi thăm anh một chút chứ?Lạc Hi Thần tăng lực tay, khiến cho khuôn mặt vốn trắng nõn không tì vết của cô để lại hai vết ấn ửng hồng.

Sa Chức Tinh khó chịu khẽ nhíu mày, có vẻ sắp tỉnh lại rồi….


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play