Sáng hôm sau, Sa Chức Tinh thức dậy rất sớm, vì chỉ có hai người nên làm bữa sáng đơn giản, sau đó lại bận rộn làm cơm trưa, định tự mang theo.
Lạc thị có nhà ăn, nhưng chỉ nhân viên có thẻ cơm mới được có thể vào, mà thẻ cơm là từ tiền lương nạp thẳng vào, phải đi làm ít nhất hai ngày mới đủ tiền làm thẻ.
Hôm qua Sa Chức Tinh mới đến, tiền lương tháng đầu còn chẳng hiểu sao bị Lạc Hi Thần khấu trừ, cho nên không có thẻ ở nhà ăn công ty.
Trưa hôm qua cô giải quyết ở một quán ăn gần công ty, bởi vì cao ốc Lạc thị vốn nằm ở khu vực xa hoa, nhà hàng xung quanh đương nhiên giá cũng không rẻ, ăn một bữa mà tốn mấy trăm nghìn, Sa Chức Tinh ăn mà trong lòng rỉ máu.
Tuy trong túi có card Lạc Hi Thần cho cô, nhưng cô và anh không thân quen, ngoài chi tiêu cho đồ dùng chung của cả hai trong nhà, Sa Chức Tinh cũng không định dùng tiền của anh.
Vì vậy, cô quyết định tự mang theo cơm trưa, món ngon dinh dưỡng lại khỏe mạnh, quan trọng là tiết kiệm tiền.
Lúc Lạc Hi Thần xuống lầu thấy Sa Chức Tinh đang bận rộn trong bếp.
Chậm rãi đi đến cửa phòng bếp, vốn chỉ muốn chào hỏi, lại chợt thoáng thấy trên mặt cô vẫn còn có hai vệt hồng nhạt.
Lạc Hi Thần liếc nhìn tay mình, chẳng mảy may hối lỗi.
Anh ra tay cũng không nặng, chỉ có thể nói là do da cô nhóc kia quá nhạy cảm.
Sa Chức Tinh làm phần cơm tiện lợi qua loa, bỏ vào hộp tiện lợi, lúc xoay người đi ra thì vừa hay đụng phải ánh mắt anh.
“Chào!” Lạc Hi Thần lên tiếng chào hỏi cô trước, giọng điệu cũng không hề lạnh lùng như hôm qua lúc trừ lương cô.
Sa Chức Tinh bình tĩnh nhìn anh, vừa nhớ lại hôm qua, vẻ mặt có phần mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng được cô khôi phục.
Anh cũng không biết tối qua cô đã tỉnh.
Nếu đã như vậy, cô chỉ cần giả bộ không biết là được rồi, đỡ phải tự thấy lúng túng.
Chỉ là trải qua chuyện tối qua, Sa Chức Tinh cảm thấy mình nhất định phải tăng cường phòng bị ở cửa.
“Chào!” Lạnh nhạt chào hỏi anh, cô cầm hộp cơm tiện lợi bỏ vào cái túi nhỏ trên bàn ăn.
Lạc Hi Thần cũng không nói thêm gì, theo cô đến trước bàn ăn, ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa sáng.
Sa Chức Tinh chuẩn bị rất đơn giản, chỉ là một bát cháo trắng, thêm chút rau dưa, mỗi người một quả trứng, vậy thôi.
Lạc Hi Thần dường như không kén chọn, mỗi lần cô chuẩn bị món gì, anh sẽ ăn món đó.
Cô không biết là khi thấy tình trạng như vậy, thật ra anh rất hài lòng.
Ở trong một biệt thự, vừa tỉnh dậy là có bữa sáng nóng hổi đợi anh, cuộc sống như vậy, là điều trước nay anh chưa từng có.
Bây giờ, bởi vì Sa Chức Tinh đến biệt thự này, khiến cho Lạc Hi Thần cảm thấy có một gia đình…Ăn sáng xong, Lạc Hi Thần vẫn lái xe đưa cô đến công ty.
Có vẻ sáng nay tâm trạng anh không tệ, thậm chí lúc lái xe thỉnh thoảng còn vui đùa cùng cô vài câu.
Sa Chức Tinh rất hiểu sắc mặt, thấy cơ hội không thể mắt, đột nhiên ngọt ngào gọi anh: "Anh Lạc ~”Tên gọi thân mật đó khiến cho tay lái Lạc Hi Thần run lên một cái, xe đột nhiên đổi hướng phi lên vỉa hè, suýt đâm vào hàng rào ven đường.
Sa Chức Tinh biết mình đầu sỏ gây chuyện, biểu cảm trên mặt còn vô tội hơn cả bạch liên hoa*, nhìn sang Lạc Hi Thần bên cạnh, tựa như quan tâm hỏi: "Anh Lạc, anh không sao chứ?”*Bạch liên hoa: cụm từ ám chỉ những người luôn tỏ vẻ vô tội, hồn nhiên ngây thơLạc Hi Thần híp mắt nhìn cô, ánh mắt đó không khác gì nhìn thấy một loài thú quý hiếm kỳ lạ!.