Úy Lam: "..."

Không thể không nói dáng vẻ mặt lạnh như tiền của người đàn ông trông đáng sợ lắm luôn, Khương Hề nhìn anh trưng cái bản mặt lạnh lùng, trong lòng nhất thời không khỏi gióng lên một hồi trống, cảm thấy hình như mình vội vàng quá rồi thì phải? Nên chầm chậm lại, suy cho cùng thì hai người cũng biết nhau chưa lâu.

Chuyện xoa ngực là điều không thể, nhưng bỗng nhiên Úy Lam lại cúi người xuống, tiếp tục hôn Khương Hề lần nữa.

Giờ phút này, cậu thật sự sung sướng như tiên luôn, cuối cùng cũng thành công! Khương Hề há miệng cắn đôi môi của người đàn ông, như là đang thúc giục anh làm mạnh hơn nữa.

Sau đó màn hôn hít này biến thành một trận gặm cắn.

Lâu ơi là lâu mới tách ra, Khương Hề bèn đu đám trên người anh, cười một hồi lâu rồi mới ngáp một cái: "Tôi mệt rồi, chúng ta đi ngủ nhé."

Thật sự chỉ ngủ theo đúng nghĩa đen, dù sao thì bây giờ mới là nửa đêm thôi.

Úy Lam vậy mà không phản đối, hai người yên lặng nằm trên giường, mỗi người ôm một suy nghĩ.

* * *

Ngày hôm sau, sắp tới giữa trưa Khương Hề mới tỉnh lại, Úy Lam tự nhiên không ở bên cạnh, người chơi bên ngoài chết sạch chỉ còn sót lại hai tên, cậu nghênh ngang đi ra không chút che giấu.

Đại sảnh dưới lầu không một bóng người, tiếng la hét ỏm tỏi của Thiến Thiến vọng tới từ lầu ba, không biết đã xảy ra chuyện gì, Khương Hề chả thèm đi tìm hiểu nguyên nhân, ngược lại đủng đỉnh đi tới phòng bếp.

Khi Thiến Thiến mặt xám mày tro trở lại đại sảnh, đúng lúc nhìn thấy Khương Hề bưng hai đĩa thức ăn đi ra, người sau mặc kệ ánh nhìn khiếp sợ của đối phương, giương mắt gọi người đàn ông ở lầu hai: "Xuống ăn cơm."

"Mày, tại sao mày vẫn không hề hấn gì? Mày thật sự là quỷ?" Thiến Thiến run rẩy hỏi.

Đi đến bên cạnh bàn trừ Úy Lam thì còn có Lương Bỉnh, Khương Hề vẫn chưa trả lời câu hỏi của Thiến Thiến, ngược lại lấy làm lạ hỏi: "Thiếu một người." Thiếu chàng trai Tóc Húi Cua đã ra mặt dùm cậu ra tay với Dư Hân.

Sắc mặt Úy Lam lạnh nhạt: "Chiều hôm qua đã chết rồi."

Khương Hề sững sờ: "Chiều hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Úy Lam: "Tầng hầm trong căn biệt thự này ban đầu là một nhà ngục tư nhân, trong đó có rất nhiều oan hồn tử vong, sau khi bị mở cửa thì chẳng khác nào thả hết oán hồn ra."

Khương Hề lập tức vỡ lẽ, âm khí đêm qua muốn len lỏi từ miệng vết thương để xâm nhập vào người mình, cũng là oán hồn dưới tầng hầm nhỉ?

Tiếc thật, chàng trai kia trông cũng khá, nếu không bị âm khí giết chết, Khương Hề có thể bảo vệ cậu ta vượt màn này.

Lương Bỉnh đã vô phòng bếp lấy thêm hai cái chén, đưa cho Thiến Thiến một cái, người sau lại không nhận, chỉ vào Khương Hề như kiểu không chịu bỏ qua: "Nó còn sống! Nó là quái vật!"

Lương Bỉnh cau mày: "Thiến Thiến, màn Game trước biểu hiện của cô rất xuất sắc, cho nên tôi mới muốn dẫn theo cô, nhưng hai ngày gần đây cô càng ngày càng khiến tôi thất vọng."

Thiến Thiến không tài nào hiểu nổi những gì Lương Bỉnh nói lúc này: "Khương Hề không phải người! Anh vì nó mà đi trách tôi?"

Khương Hề nghe vậy mặt mày lạnh te, chửi ai đấy!

Lương Bỉnh bình thản: "Cô thậm chí còn không biết mình sai ở đâu."

Thiến Thiến một phát hất luôn cái chén trong tay Lương Bỉnh: "Anh nói tôi sai ư? Lúc nãy tôi bị quái vật truy đuổi như vậy, anh còn không chịu giúp tôi! Bây giờ lại vì sắc đẹp mà đi nói đỡ cho Khương Hề? Lương Bỉnh đầu óc anh có vấn đề hả?"

Bình thường Lương Bỉnh cũng không thích so đo với Thiến Thiến, cho dù thỉnh thoảng cô ta nói nặng mấy câu thì cũng chẳng ghi thù, điều này dẫn đến việc Thiến Thiến ngẫu nhiên sẽ lấn lướt không biết điểm dừng, thậm chí lúc này còn không cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm ở hiện trường.

Quái vật quái viếc cái gì, đứng ngay trước mặt người ta gọi vớ gọi vẩn, chẳng khác nào tìm đường chết.

Khương Hề cũng không phải phường tốt lành gì, đối mặt với những lời nói này của người khác sao có thể không so đo được? Ánh mắt mà Úy Lam dùng để nhìn Thiến Thiến y như đang nhìn một người chết vậy, thậm chí anh còn nguy hiểm hơn Khương Hề nhiều, nếu muốn ra tay giết người thật thì cũng chỉ là chuyện trong một tíc tắc thôi.

Lương Bỉnh lạnh nhạt mở miệng: "Nếu cô cho là như vậy, thì sau này chúng ta không cần phải cùng nhau trải qua Game nữa." Ý là sau này đường ai nấy đi đấy.

Thiến Thiến không ngờ hắn lại tuyệt tình như vậy, nhất thời đờ đẫn cả người.

Lương Bỉnh nói xong bèn chả bao giờ thèm đếm xỉa đến cô ta nữa, ngược lại nhìn Úy Lam và Khương Hề: "Hai vị, nói vậy là thân phận của chúng ta giống nhau, hợp tác không?"

Khương Hề không rõ nguyên do, nói với vẻ đùa cợt: "Sao nào, anh cũng là quái vật? Thuộc loại nào vậy?"

Thiến Thiến chỉ vào Khương Hề: "Nghe chưa nó thừa nhận rồi kìa, nó thừa nhận!"

Lương Bỉnh vẫn chả thèm trả lời cô ta, đang định mở miệng nói gì đó với Khương Hề, nhưng lại đụng ngay ánh mắt của Úy Lam, những lời định nói không hiểu sao lại chui tọt xuống họng.

Người đàn ông trước mắt này mang lại cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, sao lại thế được nhỉ, đều là Chủ Thần, sao mình có thể bị áp chế như vậy được?

Không sai, Lương Bỉnh cũng là Chủ Thần đóng giả làm người chơi để đến Đại Vũ Trụ thăm dò nguồn năng lượng, chẳng qua hắn không nguy trang một cách hoàn hảo như Khương Hề, vì đạt hiệu quả diễn giả như thật thậm chí không tiếc phong ấn ký ức của mình lại.

Đáng tiếc dục vọng 'ăn vụng' khắc sâu vào trong xương tủy, đã định sẵn Khương Hề khác biệt với những người chơi khác, vẫn không thể thoát khỏi hai mắt Úy Lam.

Lúc đầu Lương Bỉnh dẫn theo Thiến Thiến với ý định là muốn tìm đại một người chơi nào đó để làm lá chắn, nếu đối phương biểu hiện tốt, hắn có thể dẫn người đó về vũ trụ của mình, làm một Thần Linh nhỏ sống tiêu diêu tự tại là điều hoàn toàn có thể.

Còn về việc Thiến Thiến bị quái vật truy đuổi tại sao Lương Bỉnh không ra tay? Bởi vì thành Thần yêu cầu phải tôi luyện, Thiến Thiến còn quá non kém, nếu thật sự đề bạt cô ta lên làm Thần Linh ngay thì cũng chẳng sống nổi mấy ngày.

Không phải Thần Linh của vũ trụ nào cũng giúp nhau vì lợi ích chung, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là giúp đỡ Chủ Thần quản lý ba ngàn tiểu thế giới, hoặc là đi đến vũ trụ khác tìm kiếm nguồn năng lượng, hằng ngày trong nội bộ còn tiến hành cắn nuốt lẫn nhau, lục đục giữa Thần với Thần là chuyện như cơm bữa, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.

Hiện giờ Thiến Thiến bị Lương Bỉnh từ bỏ, có thể nói là đã bỏ lỡ một cơ hội tốt nhất để trở thành Thần Linh.

Lương Bỉnh: "Ý của tôi là.. Mọi người đều là người chơi, trước khi trò chơi kết thúc, cùng nhau hợp tác để sống sót nhé?"

Hắn vốn tưởng rằng hai người trước mặt này đều là Chủ Thần, ít nhất Úy Lam có xác suất tới 90%, mình có thể hợp tác với hai người họ, nhưng Lương Bỉnh cứ cảm thấy có gì đó sai sai, Úy Lam mang lại cho người ta cảm giác quá mức nguy hiểm, hắn đành nuốt ngay mấy lời tự chôn mình xuống.

"Khương Hề là quái vật!" Thiến Thiến duỗi tay nắm lấy bả vai Lương Bỉnh: "Anh đúng là ngu áaaa --" cô ta bị Lương Bỉnh bóp lấy cổ tay, sức lực rất mạnh.

"Buông ra, buông tôi ra!" Thiến Thiến kêu lên.

Lương Bỉnh buông tay ra rồi nói một cách u ám: "Nỗi sợ quỷ quái làm cô mất hết lý trí, tôi nhắc nhở cô một câu cuối cùng, hãy nghĩ lại xem Dư Hân đã chết như thế nào."

Đa số người sau khi bị quỷ quái đuổi giết đều sẽ trở nên suy sup, nhưng thứ cần thiết nhất trong thế giới Game đó là phán đoán hợp lý, cực kỳ khảo nghiệm lòng người.

Cũng may sự đau đớn khiến cho Thiến Thiến nghe lọt tai những gì Lương Bỉnh nói, cái chết của Dư Hân là do Úy Lam tạo thành, mà Úy Lam rõ ràng là cùng phe với Khương Hề.

Cô ta ngay lập tức lùi về sau hai bước ngậm chặt miệng lại, nghĩ thầm chắc có lẽ Úy Lam cũng là quỷ quái giống như Khương Hề chăng?

Khương Hề đã sớm bị tiếng la hét của đối phương khiến trong lòng thấy khó ở, lúc này bèn cười ngọt xớt với Úy Lam: "Anh iu ới, là người đêm qua ngủ với anh, lúc này anh hổng thể theo lễ phép vì em mà cứng một lần được hở?"

Lương Bỉnh: "..."

Thiến Thiến: "..."

Úy Lam: "?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play