Cậu đổ máu, hơn nữa rất nhanh trước ngực đã bị máu đỏ tươi thấm ướt đẫm.

Cuối cùng Úy Lam cũng chịu liếc mắt nhìn cậu, trái tim như giếng cạn không có sóng bỗng chốc tựa như bị thít chặt, ngay sau đó liền trở lại như thường.

Khương Hề cúi đầu nhìn con dao cắm trước ngực mình, vẻ mặt cậu mờ mịt, dường như không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhìn theo ánh mắt kinh ngạc hoặc không thể tin nổi của mọi người, ngã oặt xuống dưới đất.

Chàng trai Tóc Húi Cua không khống chế nổi phải thốt lên: "Khương Hề!"

Thiến Thiến tức giận trừng mắt nhìn Dư Hân: "Cô làm gì vậy? Chưa biết thực hư mà đã ra tay với người chơi hả!"

Ở trong thế giới Game trước đó Dư Hân từng trải qua, quỷ sẽ không chảy máu, nên cô ta tưởng rằng tất cả quỷ quái đều sẽ không chảy máu, nay nhìn thấy tình trạng này của Khương Hề, cũng không tin nổi vào mắt mình nữa.

Sau khi bình tĩnh lại, liền lớn tiếng phản bác lại lời của Thiến Thiến: "Khương Hề vốn dĩ chính là quỷ! Lúc trước cô chán ghét cậu ta như vậy, bây giờ giả vờ tốt lành gì chứ?"

Thiến Thiến nhìn cô ta như đang nhìn một đứa ngu: "Sao giống nhau được? Tôi chán ghét cậu ta nhưng không có nghĩa là muốn cậu ta chết, người chơi đều chết sạch hết thì lượt tiếp theo chính là chúng ta đấy, cô có não không hả?"

Chàng trai Tóc Húi Cua nhìn hai mắt Khương Hề đã nhắm nghiền, đôi mắt đã đỏ hết cả lên, chả thèm đếm xỉa đến chuyện con trai không nên đánh con gái, cậu ta xông lên đấm thẳng vô mặt Dư Hân.

Nhất thời tiếng phụ nữ khóc lóc, tiếng con trai gào thét hỗn loạn hết cả lên.

Lương Bỉnh lùi về phía sau hai bước lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, Úy Lam đi đến trước mặt Khương Hề nhẹ nhàng bế người lên, lúc đi ngang qua Dư Hân thì bỗng nhiên nhấc chân đạp qua một cái.

Tuy sức lực chàng trai Tóc Húi Cua đánh cô ta cũng khá nặng, nhưng không thể nào sánh được với Úy Lam, cả người Dư Hân văng ra ngoài, đụng trúng bàn rồi rơi xuống, sau đó nằm lăn ra đất không nhúc nhích nữa.

Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, người đàn ông mang theo Khương Hề bước từng bước lên lầu, vào phòng đóng cửa.

Ai cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì Úy Lam đã phóng ra một chút khí thế, đến tận bây giờ mọi người mới phát hiện ra sự khủng bố của anh!

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt Khương Hề lên giường, nguyên một ngày vẫn chưa ra khỏi cửa lần nữa.

* * *

Đêm khuya, trước ngực Khương Hề vẫn còn đẫm máu tươi bị cưỡng chế dịch chuyển đến dưới gầm giường, cậu ngủ cả một ngày lúc này mới mở hai mắt ra.

Cậu gian nan bò ra khỏi gầm giường, trên mặt đất kéo theo vệt máu rất dài, sau đó đứng dậy, bước chân loạng choạng đi về phía phòng tắm.

Chờ sau khi rửa sạch vết máu trên người, Khương Hề lại lù đù ra cửa, vất vưởng ở hành lang.

Không bao lâu sau Úy Lam đã xuất hiện ở sau lưng cậu, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Khương Hề sẽ không bị Dư Hân giết chết, cậu chỉ suy yếu mà thôi, thậm chí đi vài bước thôi mà cũng phải lê lết thân xác một cách khó nhọc, lúc này gặp phải Úy Lam đúng là oan gia ngõ hẹp, đang đi trên con đường chết luôn ấy.

Có điều tình huống trước mắt đều nằm trong kế hoạch của Khương Hề, nếu không lúc trước Dư Hân đã chẳng gặp được cậu, vì để dẹp yên lòng người đàn ông này, tạm thời đặt mình vào nguy hiểm thì có đáng gì đâu?

Sắc mặt Khương Hề vô cùng tái nhợt, nhưng vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp, tựa như một con búp bê sắp bị rách vậy, khiến người ta muốn mau chóng chạy tới nâng niu, cậu đỡ lan can hành lang nhẹ nhàng mở miệng: "Anh tới giết tôi sao?"

Úy Lam không trả lời, ngược lại lạnh nhạt chất vấn: "Tại sao cậu không né tránh thương tổn?"

Khương Hề nhịn không được ho khan vài tiếng, chỗ bị đâm đã khép miệng vết thương, nhưng vẫn thấy đau gần chết, cậu nhịn không được duỗi tay che ngực.

Sắc mặt Úy Lam càng trở nên âm trầm hơn.

Khương Hề nhìn anh cười gượng: "Vậy tại sao anh không cứu tôi?"

Cho dù lúc ấy người đàn ông đang đứng rất xa, Khương Hề tin rằng đối phương vẫn sẽ có bản lĩnh cứu được mình.

Úy Lam hơi im lặng một chốc: ".. Tại sao lại muốn tôi cứu cậu?"

Trong phán đoán của người đàn ông, Khương Hề không thể nào bị thương được, cho nên lúc ấy anh mới không định ra tay.

Ngôi sao trong ánh mắt Khương Hề như muốn vỡ vụn, hai mắt rơm rớm: "Anh đã không quan tâm đến tôi, tôi có né tránh hay không thì liên quan gì đến anh chứ! Chúng ta đã chia tay, anh không có tư cách chất vấn tôi."

Úy Lam: "..."

Chia tay? Người đàn ông nghĩ không ra hai người bồ bịch lúc nào.

Nhưng giờ không phải lúc thắc mắc vấn đề này, bởi vì cảm xúc Khương Hề quá kịch liệt, ngực bỗng nhiên đau muốn xỉu, cậu gần như không đứng vững nổi nữa.

Người đàn ông muốn vươn tay đỡ cậu, lại bị Khương Hề không chút do dự hất tay ra: "Không cần anh giả vờ tốt bụng, chẳng phải anh vẫn luôn muốn giết tôi à? Sao giờ không ra tay đi?"

Úy Lam: "..."

Anh mặt không cảm xúc tốt ra hai chữ: "Đừng quậy." Giọng điệu nguội ngắt, nhưng Khương Hề lại nghe ra được một chút xíu cảm giác bất lực nhỉ?

Lúc này cậu còn muốn nói thêm gì đó thì bỗng nhiễn phía sau có một luồng âm khí cực lớn vọt tới, đột ngột không kịp đề phòng men theo vết thương trước ngực chui thẳng vào tim Khương Hề.

Úy Lam kịp thời ra tay, lòng bàn tay ấn lên vị trí trái tim của Khương Hề: "Cố nhịn."

Cậu còn chưa hiểu tại sao anh lại nói vậy, ngay sau đó miệng vết thương vốn đã khép lại nay vỡ toạc ra, ngắn ngủn vài giây, Khương Hề đã vãi hết cả mồ hôi.

Khác với biểu hiện ngày thường, khi bị đau đớn thật sự, Khương Hề ngược lại chỉ nhíu chặt lông mày, không rên tiếng nào.

Âm khí đã bị ép lui, thân thể Khương Hề cũng mềm nhũn ngã ra phía sau, bị Úy Lam đón được ôm vào trong lòng.

Lần bị thương này khác với lần trước bị Dư Hân đâm, âm khí gây tổn thương rất lớn đối với thân thể.

Úy Lam lập tức bế người đi vào trong phòng, đặt lên trên giường, thoáng do dự một chút bèn chậm rãi vạch áo trước ngực Khương Hề ra, để lộ miệng vết thương.

Người đàn ông lòng không tạp niệm, áp bàn tay lên miệng vết thương, vầng sáng màu trắng nhạt xuất hiện, từ từ chữa trị thân thể của cậu.

Chờ vết máu cuối cùng biến mất, Khương Hề vẫn nằm im đó mặt mày tái mét, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Úy Lam biết là do cậu quá mức suy yếu

Người đàn ông liếc nhìn đôi môi nhợt nhạt của Khương Hề, từ từ cúi người xuống phủ lên trên đấy.

Không bao lâu sau cậu dần hồi phục ý thức, còn chưa mở mắt thì đã hiểu ra rằng Úy Lam đang cứu mình, cậu thuận tiện nhấc hai tay lên ôm vòng lấy cổ của người đàn ông, hôn đáp lại.

Khương Hề tuyệt đối không tin một người đàn ông có thể hôn mình mấy lần mà lại không có một chút ý gì khác với cậu đâu nhé!

Kế hoạch ban đầu của Khương Hề muốn mượn lần suy yếu này để buộc người đàn ông theo sự chi phối lần nữa, bởi vì đối phương có thể thông qua nụ hôn giúp mình chữa trị thân thể, kết quả xảy ra sai sót bị âm khí xâm nhập, nhưng trong cái rủi có cái may hiệu quả vẫn tốt chán.

Úy Lam phát hiện cậu đã tỉnh lại, vốn định rời đi ngay lập tức nhưng ngặt nỗi bị bám chặt quá, bèn hôn thêm một lát nữa.

Khi buông ra, đuôi mắt Khương Hề đượm hồng, đôi môi cũng khôi phục huyết sắc, cậu cúi đầu nhìn áo mình bị mở rộng, nhất thời ngây người ra.

Úy Lam mở mắt, duỗi tay mau chóng giúp cậu sửa soạn lại: "Vừa rồi vì để cứu cậu, tôi cần phải xem qua miệng vết thương."

Khương Hề sau một lúc lâu mới nói: "Chỉ xem, không sờ?"

Úy Lam: "..."

Úy Lam: "Tôi cần phải làm miệng vết thương khép lại thì mới có thể chữa trị."

Khương Hề tiếp tục nói: "Vị trí trái tim của tôi hơi đau, trước đó anh từng ấn tôi."

Úy Lam: "..."

Lúc trước anh vì để ép âm khí ra, xuống tay đúng thật là có hơi nặng, vị trí trái tim con người có hơi đặc biệt, nó nằm ngay phía dưới ngực trái.

Khương Hề thấy anh không lên tiếng, duỗi tay đẩy Úy Lam một cái: "Tôi nói chỗ này hơi đau, anh mau giúp tôi xoa bóp đi, giảm bớt đau đớn một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play