“Anh, anh ức hiếp người quá đáng”, Hàn Phương Nhiên nắm chặt tay.

Cô bất lực, chỉ có thể nghiến răng bặm môi nhìn sang Đinh Dũng.

Đinh Dũng cười với Hàn Phương Nhiên thể hiện cô không cần phải lo, sau đó nhìn Trương Bồi Sơn, nói: “Đương nhiên tôi cũng nghĩ rằng không thể nào đánh đồng”.

“Ha ha ha, anh cũng biết nghĩ đấy, tôi…”, Viên Thiếu Khang cười lạnh lùng, hắn chuẩn bị châm chọc Đinh Dũng thì Trương Bồi Sơn đã lên tiếng ngắt lời.

“Đó là đương nhiên.

Tình bạn của tôi và Đinh Dũng sao có thể đánh đồng với mảnh đất cỏn con đó được?”, Trương Bồi Sơn lên tiếng khiến người ta phải ngỡ nàng.

Hắn khoát tay nói mỉa mai Viên Thiếu Khang: “Sao, lấy một mảnh đất nhếch ra để mua chuộc tôi à? Cậu cũng coi thường tôi quá đấy”.

“Nếu như đem toàn bộ địa bàn của Hội Hắc Mã ra thì tôi có thể xem xét”, Trương Bồi Sơn nhìn Viên Thiếu Khang nói với giọng dửng dưng.

Nghe Trương Bồi Sơn nói vậy, sắc mặt Viên Thiếu Khang lập tức tối sầm lại, nụ cười nơi khoé miệng hắn ngừng hẳn.

Hắn nắm chặt tay, lạnh lùng lên tiếng: “Trương Bồi Sơn, cậu dám chơi tôi.

Tôi muốn xem xem nhà họ Trương các cậu rốt cục còn quân bài nào?”

Câu nói này của Trương Bồi Sơn rõ ràng đang mỉa hắn ta.

Toàn bộ địa bàn của Hội Hắc Mã đừng nói là Viên Thiếu Khang mà cho dù là Viên Thiên Hàng cũng không dám nói câu này vì quyền lực lớn mạnh nhất ở Hội Hắc Mã không nằm trong tay nhà họ Viên.

Trước đó Trương Thiệu Thích dặn Trương Bồi Sơn tốt nhất không được đụng tới Viên Thiếu Khang vì mặc dù nhà họ Trương bọn họ không nắm chắc có thể đối phó được với Hội Hắc Mã nhưng cũng sẽ không sợ một mình nhà họ Viên.

“Mấy người các người lên hết cho tôi”, Viên Thiếu Khang tức giận nắm chặt tay.

“Vâng, Trương đại thiếu gia”, mười tên vệ sĩ nghe lệnh rồi lập tức xông lên.

Trong chốc lát, người của Hắc Mã và vệ sĩ của Trương Bồi Sơn gươm súng sẵn sàng, trông có vẻ sắp lao vào nhau đến nơi.

Thấy Trương Bồi Sơn dẫn bao nhiêu người như vậy, mặt Viên Thiếu Khang khó coi hơn hẳn.

Hắn lại liếc sang người đàn ông để râu dê bên cạnh rồi cố giữ bình tĩnh nói với Hắc Cẩu: “Hắc Cẩu, ông theo bố tôi lâu như vậy, có lẽ cũng nên thể hiện mình chút đi”.

Hắc Cẩu nghe xong thì nghiến răng.

Ông ta xông lên trước.

Hai bên đối đầu hết sức căng thẳng rồi xông vào nhau.

Trương Bồi Sơn và Viên Thiếu Khang nhìn nhau qua đám người, trong đôi con mắt bọn họ còn mang theo vẻ nghiêm trọng.

Mặc dù việc này đều là vì Đinh Dũng mà ra nhưng đây là lần đầu tiên hai bên đối đầu trực diện thế này.

Thấy người của Trương Bồi Sơn và Viên Thiếu Khang đánh nhau, Vũ thiếu gia trước đó còn thêm mắm dặm muối đã biến mất từ lâu, có lẽ là trốn vào Thiên Hương Các.

Đinh Dũng lại không mấy hứng thú với màn tranh đấu của hai bên, thế nhưng nếu nhưng người của Trương Bồi Sơn thật sự không đánh lại được đối phương thì vào lúc mấu chốt, anh cũng không ngại ra tay.

“Không ngờ bạn cũ của anh lại từ chối món hời hấp dẫn như vậy”, Hàn Phương Nhiên tỏ vẻ kinh ngạc.

Cô không thể ngờ Trương Bồi Sơn có thể bỏ đi lợi ích chỉ vì Đinh Dũng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play