Nghe Đinh Dũng nói vậy, trán Trương Bồi Sơn cứ thế vã mồ hôi, hắn vội gật đầu, nói: “Ông Đinh, ông yên tâm, con nghe ông cả”.

“Ừ”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó kéo Trương Bồi Sơn đi vào trong.

Sau khi thấy Trương Bồi Sơn, Viên Thiếu Khang mặt vốn dĩ còn đang cười lạnh lùng thì lập tức tối sầm cả lại.

Hắn hắng giọng, nói: “Tôi lại đang nghĩ không biết có chuyện gì, hoá ra là bám chân to đây.

Chẳng trách mà người tôi cử đi đều không làm gì được anh”.

Đinh Dũng nhướng mày liếc Viên Thiếu Khang một cái rồi nghĩ tới lúc đi mua thức ăn lần trước gặp phải mấy tên du côn, khi đó anh còn không rõ tình hình thế nào nhưng bây giờ xem ra đều là do Viên Thiếu Khang giở trò.

Thế nhưng nghĩ tới đây, Đinh Dũng đã mất hứng với Viên Thiếu Khang, chỉ có thể đến vậy là cùng.

Những người hắn cử đi đều là hạng tép riu không đáng để nhắc đến với võ sĩ theo võ cổ, xem ra Hội Hắc Mã cũng đến thế mà thôi.

“Ha ha, tôi còn tưởng là ai, hoá ra là Viên thiếu gia”, Trương Bồi Sơn nhìn thấy Viên Thiếu Khang xong thì trong lòng bắt đầu run sợ.

Viên Thiếu Khang và đám con cháu các gia tộc kinh doanh bình thường khác không hề giống nhau, thân phận khiến người ta kiêng dè nhất của hắn chính là con của Tam Đương Gia Hội Hắc Mã.

Trương Thiệu Thích từng răn đe Trương Bồi Sơn không được xảy ra hiềm khích với Viên Thiếu Khang.

Mặc dù bố hắn nói như vậy thế nhưng Trương Bồi Sơn quả thực cũng không muốn xảy ra xung đột với Viên Thiếu Khang làm gì, có điều lời của Đinh Dũng hắn lại không thể không bấm bụng đi làm.

“Thiếu gia, chỗ gần trường đại học đó…”, Trương Bồi Sơn vừa dứt lời, một người đàn ông trung tuổi đứng bên cạnh hắn lập tức cau mày, hạ giọng nói: “Bên đó lão gia buộc phải có được, thiếu gia làm vậy e rằng…”

“Không cần nói nhiều, tôi sẽ đích thân nói với bố tôi”, còn không đợi người đàn ông kia nói xong, Viên Thiếu Khang đã xua tay.

Lời của Viên Thiếu Khang khiến Trương Bồi Sơn do dự.

Mặc dù địa bàn gần trường đại học không phải là vùng đất phồn hoa nhưng gần đây bố hắn vẫn luôn mong muốn có được mảnh đó.

Viên Thiên Hàng của Hội Hắc Mã lại càng thể hiện không bỏ qua mảnh đất đó, một nơi thu hút hai “tay to” thì chắc chắn là có nguyên nhân khác.

“Viên đại thiếu gia, không ngờ cậu lại có thể nhường mảnh đất đấy”, Trương Bồi Sơn bật cười.

Điều kiện này quả thật rất hấp dẫn, có điều Đinh Dũng lại ở bên, có cho hắn một trăm cái gan thì hắn cũng không dám đồng ý.

“Đinh Dũng, chúng ta…”, Hàn Phương Nhiên nhìn Đinh Dũng lo lắng.

Mặc dù Trương Bồi Sơn là bạn học với Đinh Dũng nhưng thế lực của Viên Thiếu Khang lớn mạnh, lòng người lại khó đoán, đứng trước lợi ích to lớn như vậy chẳng ai biết được người bạn này rốt cục có đáng tin nữa hay không.

Dương Phàm cũng gật đầu lo lắng, dù sao thì trong mắt những nhân vật tai to mặt lớn, mọi thứ đều không bằng lợi ích.

Chỉ cần có lợi ích thì cái gì mà tình bạn tình thân đều không đáng để nhắc đến..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play