*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe Thổ Bồi nói vậy, Đinh Dũng lắc đầu, nhếch miệng cười rồi thản nhiên nói: “Những người này đều không hề dốc hết sức, yên tâm đi, con rắn này không phải là đối thủ của bọn họ đâu. Dù gì cũng là những gia tộc hào môn ở Giang Bắc, không thể chỉ có chút bản lĩnh này được. Chúng ta cứ đợi xem thôi”.
Đinh Dũng nghĩ rất thấu đáo. Đã có đội Tần Vô Danh ở phía trước, bọn họ căn bản không cần ra tay, vừa hay có thể xem xem những gia tộc hào môn này có thủ đoạn gì.
“Trần sư muội, mọi người giúp sư huynh bao vây nó, xem sư huynh trảm sát nó đây”, đúng lúc này, Phùng Đằng đột nhiên lùi sau vài bước, tay tung đòn thế cổ quái, hướng về phía đám người mà hét.
“Chúng ta hợp sức vây bắt nó, Phùng sư huynh sắp thi triển Thiên Âm Công Pháp rồi”, thấy thế tay kì lạ của Phùng Đằng, Trần Khả Hân cau mày thật sâu, nhưng vẫn lên tiếng giải thích với đám người.
Nghe vậy, mấy người tỏ vẻ bất ngờ, đặc biệt là Yên Tiêu, ông ta mừng ra mặt, nói: “Nghe nói Thiên Âm Công Pháp của Thiên Âm Môn huyền ảo kì diệu, chắc chắn có thể giế t chết con rắn này”.
“Không biết hai cô cậu của Thiên Âm Môn có thể nhường cái xác của con rắn này cho tôi được không. Nhà họ Yên tôi đồng ý bỏ ra ba mươi viên Linh Tinh Thể để trao đổi”, Yên Tiêu hồ hởi nhưng ông ta lại phát hiện ra lời mình vừa nói, ngoài Trần Khả Hân và Phùng Đằng thì những người khác chẳng ai thay đổi thái độ gì.
Trên thực thế cũng chẳng thể trách bọn họ, mọi người cùng ra tay gi ết chết nó, dựa vào cái gì mà nhà họ Yên chỉ giao dịch với Thiên Âm Môn, đây rõ ràng là không coi bọn họ ra gì.
“Ba mươi viên Linh Tinh Thể?”, Tần Vô Danh nheo mắt, hắng giọng nói: “Linh quặng của nhà họ Yên đúng là dồi dào”.
Giọng điệu của ông ta rõ điệu bộ mỉa mai, thế nhưng điều khiến ông ta không ngờ đến đó là Yên Tiêu nghe xong thì lại hắng giọng, cười cổ quái: “Đương nhiên rồi, dù sao cũng dồi dào hơn cái quặng bỏ đi nhà họ Tần”.
“Đừng để nó chạy mất”, người đàn ông mặc đồ lam lớn giọng, sau đó vừa hét vừa lùi về sau, vì con rắn ngũ sắc đã lao tới phía bọn họ rồi.
Thấy con rắn ngũ sắc muốn phá vòng vây, Tần Vô Danh và Yên Tiêu không đấu khẩu nữa, cả đám người lập tức xông lên, còn lúc này Phùng Đằng cũng hoàn thành bấm chú, bầu trời nổi gió, luồng khí tức huyền ảo bao vây.
“Thiên Âm Kinh Đệ Nhất Trùng Thiên nhập thể”, chỉ cần nghe thấy tiếng hét lớn của Phùng Đằng, Hạo Nhiên Chính từ trên trời giáng xuống, cứ thế nhập vào trán hắn ta. Tu vi võ đạo của hắn ta từ Võ Đạo Đại Sư đột phá thành Bán Bộ Tông Sư.
Sau khi đột phá cảnh giới, Phùng Đằng mở trừng mắt, trong đôi mắt còn mang theo ánh sáng xanh lập loè và một phần tàn dư của Hạo Nhiên Chính Khí kia bao quanh cơ thể, hoá thành bộ pháp y vô hình.
Mọi thứ xảy ra rất nhanh, Phùng Đằng lúc này như thần tiên hạ phàm, đạp mạnh vào mặt đất, cả người giống như đạn rời khỏi nòng, lao vào con rắn ngũ sắc.
“Tránh ra”, giọng hắn thâm trầm khiến người ta không khỏi thảng thốt.
Tần Vô Danh và người đàn ông mặc đồ lam tái mặt, vội vàng lùi ra xa vài mét, những người khác cũng không may mắn hơn, khi muốn né tránh thì Phùng Đằng đã xông đến. Luồng khí tức đáng sợ khiến mấy người bọn họ bay ra khỏi đó.
Con rắn ngũ sắc như cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể nó dựng đứng lên, đối diện với Phùng Đằng di chuyển với tốc độ như bay không những không hề né tránh mà ngược lại còn há to miệng thè dài lưỡi đầy thách thức. Theo mùi gió tanh bốc lên, một chất dịch lỏng bán trong suốt được con rắn phun ra khỏi miệng.
“Hỏng rồi, là độc dịch”, người đàn ông mặc đồ lam mặt mày tái nhợt, nhìn về phía trước với vẻ mặt căng thẳng.
Những người khác mặt mày cũng khó coi vô cùng, độc dịch của con rắn ngũ sắc vô cùng mạnh. Nếu như Phùng Đằng dính độc dịch thì chắc chắn sẽ bị nó gặm nhấm, còn tốc độ của Phùng Đằng lại quá nhanh, khi hắn ta phát hiện ra thì đã không kịp né tránh nữa rồi.
Trong chốc lát, Phùng Đằng dính độc dịch. Độc dịch bán trong suốt kia dội thẳng vào Phùng Đằng khiến hắn lạnh toát người.
Giây phút sau đó, rắn ngũ sắc bị Phùng Đằng đánh bay đi, va vào thân cây cổ thụ và rơi xuống đất. Trong đôi mắt nó mang theo vẻ hiểm độc, nó nhanh chóng trườn vào chỗ sâu hơn.
Phùng Đằng nửa quỳ dưới đất. Độc Dịch khủng khiếp không ngừng phát ra những tiếng lạo xạo trên cơ thể hắn. Một mùi dị thường bốc ra từ cơ thể hắn, độc dịch kia mặc dù rất mạnh nhưng trên cơ thể Phùng Đằng lại có bộ pháp y do Hạo Nhiên Chính Khí hoá thành cho nên độc dịch này không thể khiến hắn bị thương được.
“Đừng để nó chạy, đuổi theo”, hồi lâu sau, Phùng Đằng đứng bật dậy, nhìn về nơi sâu nhất mà nghiến răng nói.
Lần này hắn đã dùng Thiên Âm Công Pháp, trong thời gian ngắn không thể sử dụng thêm lần nữa. Nếu như để con rắn này chạy thì đúng là xôi hỏng bỏng không. Giờ nhân lúc Thiên Âm Công Pháp còn chưa mất đi tác dụng, hắn phải đuổi theo mới được.
Những người khác thấy vậy cũng lao lên. Thiết Vô Cực dẫn theo cả đoàn người bám theo sau. Cả toán người hùng hùng hổ hổ đuổi về hướng con rắn bò đi.
Đinh Dũng và Thổ Bồi đứng trong đám người, thấy Phùng Đằng ở phía trước, Đinh Dũng lên tiếng hỏi: “Cảm thấy Thiên Âm Công Pháp này thế nào?”
“Thiên Âm Công Pháp gì cơ, rõ ràng là Lâm Tự Mật của Trương Lão Đạo ở núi Hạc Minh, có điều tên này chỉ học được chút kiến thức, chưa đạt được tinh hoa, nếu không thì con rắn này sẽ không thể là đối thủ của hắn được”, Thổ Bồi chỉ cần nhìn là nhận ra thuật pháp của Phùng Đằng.
Đinh Dũng dù chưa từng nghe nói tới Trương Lão Đạo của núi Hạc Minh nhưng anh cũng biết rõ Cửu Mật. Thiên Âm Công Pháp của Phùng Đằng anh cũng có thể thấy được hơi hướng của Lâm Tự Mật. Nghĩ tới thế lực hắc ám, Đinh Dũng liền hỏi: “Mày đã từng sống ở thế giới hắc ám sao?”
“Ừm? Tôi chính là tàn dư của thế giới hắc ám”, Thổ Bồi sững người, nói.
Thời đại Hắc Ám cứ nghìn năm một lần, khi hắc ám sắp tới, quy tắc của cả thế giới đều phải thay đổi, tất cả như bắt đầu được tẩy rửa.