“Đây có khác gì lấy tính mạng của tất cả chúng tôi ra làm trò đùa?”, người đàn ông mặc đồ xanh lam có vẻ giận dữ, nhưng vẫn cố kiềm chế hết sức có thể.
Nghe vậy, Yên Tiêu tái mặt, cây gậy đầu rồng gõ cộc cộc xuống đất, từng luồng khí đen thấp thoáng hiện trên da mặt ông ta. Ông ta lên tiếng với giọng nói khó nghe: “Vậy là có ý gì? Lẽ nào anh Bách Lí đây có ý gì khác?”
Ở phía xa, con rắn ngũ sắc liên tục thè lưỡi độc, chĩa về phía Yên Tiêu như đang tìm cơ hội tấn công lần nữa.
Cũng may đoàn người này đông, cũng phải lên đến cả trăm người. Kể cả là con rắn Ngũ Sắc Vương Quan to thế này nhưng cũng không dám làm loạn trước mặt nhiều người như vậy được.
“Nó không phải thứ hay ho gì đâu”, nghe người đàn ông mặc đồ xanh lam hét lên với Yên Tiêu, Thổ Bồi đừng bên Đinh Dũng không khỏi li3m li3m miệng, nói nhỏ.
Nghe vậy, Đinh Dũng mới liếc sang nhìn hắn: “Thời đại này quả thực hiếm có sản vật lắm”.
Đúng lúc này, con rắn kia lại một lần nữa lao đến, nó nhìn Yên Tiêu chằm chằm, con mắt lạnh lùng di chuyển, trông mới đáng sợ làm sao.
“Mọi người cùng ra tay, chém nó làm canh”, Yên Tiêu thấy mấy người phía người đàn ông mặc đồ xanh lam định đối đầu với mình thì dứt khoát đạp mạnh vào mặt đất, câu gậy đầu rồng trong tay hoá thành đường sáng lạnh, bay về phía con rắn ngũ sắc kia.
“Khốn khiếp”, thấy cảnh này, người đàn ông mặc đồ xanh lam tức tối phẫn nộ.
Những người khác cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Yên Tiêu chủ động tấn công con rắn mà lại còn muốn lôi theo những người khác chết chung. Một khi con rắn kia tức tối thì nó sẽ chẳng quan tâm nhiều làm gì, tất cả mọi người sẽ gặp phải tai ương.
Nói thì lâu nhưng mọi thứ lại xảy ra rất nhanh. Cây gậy đầu rồng giống như con rồng vàng, dần đáp xuống đầu con rắn, nện vào đầu nó.
Lực đạo khủng khiếp khiến con rắn loạng choạng, còn cây gậy đầu rồng kia cũng tạo ra màn mạt gỗ trong không gian.
Vút! Con rắn quẫy đuôi thật mạnh, luồng gió mang theo mùi máu tanh xực lên, trong chốc lát, nó di chuyển thật nhanh lao vào đám người.
“Ra tay”, người đàn ông mặc đồ xanh lam đứng đầu, ông ta là người đầu tiên phải đối mặt với con rắn, chỉ đành ra tay với nó.
Ông ta vừa ra tay thì liền trở thành mục tiêu đầu tiên của con rắn. Còn Yên Tiêu cũng không dám trậm trễ, ông ta biết sự lợi hại của con rắn này. Nếu như người đàn ông mặc đồ lam chết thì ông ta nhất định không sống nổi.
Ngoài ra, ông ta cũng có lòng riêng. Một con rắn to như vậy nếu như có thể gi ết chết nó thì nhất định có thể khiến tu vi của mình tăng gấp bội, nói không chừng có thể vượt cảnh giới, trở thành Võ Đạo Tông Sư cũng nên.
Đá vụn bay tứ tung khiến không ít người bị cuốn vào trong. Người đàn ông mặc đồ lam của nhà họ Bách Lí cùng với Yên Tiêu và Tần Vô Danh cùng ra tay, muốn đẩy lùi con rắn kia.
Con rắn ngũ sắc lập tức dựng thẳng thân người khiến nó phải cao bằng cả một tầng nhà. Nó nhìn mọi người từ cao xuống thấp, không ngừng thè lưỡi độc, đôi mắt nó từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm vào Yên Tiêu, không ngừng phát ra những âm thanh dị thường.
“Da của nó dày quá, không có vũ khí sắc bén mà chỉ dựa vào sức của chúng ta thì khó có thể giết được nó”, người đàn ông mặc đồ xanh lam mặt mày nghiêm trọng. Vừa rồi ông ta đã phải chịu vết thương không hề nhẹ sau trận quyết đấu với con rắn, hiện giờ gân cốt đau ê ẩm.
Con rắn ngũ sắc với lớp vảy dày, lúc này, lớp vảy cứng chắc như sắt, dựa vào sức mấy người kia cùng ra tay thì vẫn khôgn thể khiến nó hề hấn gì.
“Ngũ Độc Phú của tôi không có tác dụng với nó”, Yên Tiêu mặt mày khó coi. Ngũ Độc Phú mà ông ta luyện ra nổi tiếng kịch độc, nhưng lại không hề có tác dụng với con rắn này.
Nghe hai người kia nói vậy, Tần Vô Danh liếc sang người đàn ông mặc đồ lam, điềm tĩnh nói: “Nghe nói anh Bách Lí kiếm thuật kinh người, sao có thể bó tay chứ?”
“Hừ, kiếm đạo của nhà họ Tần cũng nổi danh, sao không thấy cậu dùng kiếm?”, người đàn ông mặc đồ lam hắng giọng nói lại.
Mặc dù ông ta có tuyệt kĩ về kiếm nhưng một khi sử dụng thì phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, tới lúc vào núi sâu, ngộ nhỡ gặp cảnh hiểm nguy thì thì dễ rơi vào thế bị động. Người đàn ông mặc đồ lam biết vậy nên không tới mức đường cùng thì ông ta tuyệt đối không ra tay giết con rắn này.
Tới lúc này, con rắn gần như mất đi sự nhẫn nại cuối cùng, nó không kiêng dè gì nữa, cứ thế điên cuồng lao về phía Yên Tiêu, trong chốc lát khiến cả mấy người kia bay bay ra ngoài.
Cả ba lùi về sau khiến đội ngũ cả hàng răm người lập tức xông lên. Thế nhưng con rắn cũng xông vào toán người. Đúng lúc này, con rắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người bình thường mà nhà họ Thiết dẫn tới.
Chẳng mấy chốc, hội nhóm cả trăm người bị quật người người bay toán loạn. Thấy con rắn lao tới, mấy người kia lập tức rút súng ra bắt đầu bắn, nhưng vảy của nó lại như làm bằng sắt vậy, đến cả đạn cũng không thể xuyên qua. Cảnh tượng hỗn loạn xảy ra, đá bụi bay mịt mù, tiếng kêu la thảm thiết vang một góc trời.
“Mọi người cùng ra tay”, cũng không biết là ai hô lên mà những người còn lại không ai chần chừ, cùng lao lên một lúc.
Bao gồm cả hai người phía Trần Khả Hân và Phùng Đằng cũng lao về phía con rắn vì dù sao hiện giờ không phải là lúc do dự nữa. Nếu không giết nó thì bọn họ rất khó có thể tiến lên phía trước, thậm chí đến tồn tại cũng là cả vấn đề. Nếu không đồng tâm hiệp lực thì nhất định sẽ bị con rắn này giết hại.
Không thể phủ nhận khả năng chiến đấu của toán người rất mạnh. Có Tần Vô Danh, Yên Tiêu và người đàn ông mặc đồ lam của nhà họ Bách Lí dẫn đầu, Trần Khả Hân và Phùng Đằng cũng như Tần Thiếu Phong là lớp trẻ theo sau, nhanh chóng đấu với con rắn với sức một chín một mười.
Đặc biệt là Tần Vô Danh, lúc này không buồn che giấu thực lực nữa, ông ta vung từng đường kiếm mang theo sức mạnh vô biên. Chỉ đáng tiếc, con rắn khổng lồ kia lại có lớp da quá dày, kể cả từng đường kiếm sắc lẹm chém xuống thì cũng chỉ có thể khiến nó bị thương rất nhẹ như trầy xước mà thôi.
“Chủ tử, chúng ta có xông lên không?”, Thổ Bồi và Đinh Dũng đứng ở phía xa trông thấy những người này đấu liên tục không ngừng nghỉ với con rắn thì lên tiếng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT